"Vậy, nhiều năm qua, tại sao cậu không đến tìm tôi?" Miêu Miêu hỏi.
Bạn học Lý cười bất lực nói: “Có tìm mà, nhưng không thấy cậu. Chúng ta lúc ấy, lớp năm lớp sáu mới dùng QQ, sau đó tới Thượng Hải, gia đình không cho lên mạng, mật khẩu tài khoản cũng mất, cũng chẳng có cách nào liên lạc, cậu bảo sao tôi tìm được?"
Miêu Miêu cắn môi dưới, không trả lời nữa.
Cô không hề nói ra chuyện mình đã từng điên cuồng tìm kiếm bạn học Lý.
Vào thời điểm đó cô đã học cấp ba rồi, việc lên mạng rất phổ biến trong trường, trong các bạn cùng lớp, sau này ai cũng lên mạng, bạn có thể tìm thấy thông tin về hầu hết mọi học sinh trung học hoặc sinh viên đại học theo tên và trường học.
Nhưng cho dù tìm kiếm cỡ nào cũng vẫn không tìm thấy bạn học Lý.
Cô thậm chí còn hỏi tất cả các bạn cùng lớp, cũng tới địa chỉ ban đầu của ông bà bạn học Lý nhưng không thu hoạch được gì.
Miêu Miêu không biết là lúc ấy bạn học Lý đã ra nước ngoài và học cấp 3 ở Mỹ.
“Rồi tôi có một giấc mơ.” Miêu Miêu thì thầm.
"Khi tôi học lớp 11, tôi mơ thấy chúng ta gặp lại nhau ở công viên ngày bé."
"Lúc đó trời đã chạng vạng, thực ra màn đêm đã buông xuống, trong quảng trường có rất nhiều trẻ con đang trượt băng, cậu đang đứng trên quảng trường, cách tôi khoảng mười mét."
"Cậu cao lớn, cũng nảy nở hơn, nhưng thật ra vẫn vậy."
“Sau đó cậu đối mặt với tôi, giang hai tay ra."
"Tôi nhào tới, ôm chặt lấy cậu..."
Miêu Miêu cúi đầu xuống, nghẹn ngào nức nở.
"Sau đó thì sao?" Bạn học Lý trầm giọng hỏi.
"Sau đó, tôi không bao giờ mơ lại nữa." Miêu Miêu nói với giọng khàn khàn.
11. Quan trọng
Cô nghĩ rằng có rất nhiều thứ quan trọng.
Những người bạn cùng chơi thời thơ ấu rất quan trọng, con mèo đầu tiên cũng quan trọng, nữ chính đầu tiên cũng vậy.
Vì vậy cô mới mơ thấy anh mở rộng vòng tay với mình, mơ thấy con mèo tìm được đường về nhà, nhân vật mình dày công tạo ra bị chửi bới, nhưng nữ chính ngu ngốc mình tiện tay viết ra lại được vô số người yêu thích, vì chuyện này mà cảm thấy đau khổ vô cùng.
Trong "Hoàng Tử bé" viết: [Điều cốt yếu là điều vô hình trước mắt.]
Nhưng trái tim có thể nhìn thấy.
12. Lý Chuẩn
Sau Tết, tình trạng của Miêu Miêu không thuyên giảm.
Vì sách chưa hoàn thiện, vẫn còn cần tiếp tục cập nhật.
Trong khu bình luận, một số độc giả muốn chúc mừng sinh nhật nữ chính Chu Miên Miên, một nhóm độc giả khác đang bận rộn "cướp chồng" tranh cãi xem ai là người được Chu Miên Miên yêu thích, nhóm độc giả cuối cùng liên tục hỏi nam chính mới Lý Chuẩn lúc nào có thể được ăn thịt.
Nhưng Miêu Miêu không viết ra được.
Cô ngày càng không thể viết được, đặc biệt là nội dung về Lý Chuẩn, mặc dù nhân vật này xuất hiện cuối cùng nhưng lại là tâm điểm của toàn bộ cuốn sách, bao gồm cả mẹ kế Lý Lương Thục Nghi, nhân vật nữ phụ độc ác thực sự trong câu chuyện này.
Bạch Linh không phải là nữ phụ độc ác, cô ấy là nữ chính cô yêu mến!
Nhưng mà, nhưng mà...
Miêu Miêu ngồi trước máy tính, dành nửa giờ để gõ một dòng chữ rồi lại xóa đi, nhìn chằm chằm vào trang giấy trắng thêm nửa giờ nữa.
Vẫn không thể viết được gì.
Dù viết thế nào, cô cũng cảm thấy Lý Chuẩn không thể thích Chu Miên Miên.
Không thể nào, Lý Chuẩn thích loại cô gái quật cường. Anh ấy yêu mẹ mình nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc, vì sao lúc trước mẹ không thể quyết đoán hơn, dẫn anh rời khỏi Lý gia.
Anh sẵn sàng chịu khổ, bằng lòng lang thang đầu đường xó chợ, ngày tháng ở chung với mẹ trong khu nhà công cộng ở Thâm Thủy Bộ gần như là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong tuổi thơ của anh.
Nhưng mẹ vẫn chọn về nhà.
... Cuối cùng kết thúc như vậy.
Lý Chuẩn như vậy, làm sao có thể thích Chu Miên Miên chứ? Anh ấy sẽ chỉ thích Bạch Linh xinh đẹp ngổ ngáo thôi. Khi Trình Hành phản bội cô ấy, cô ấy lập tức đá hắn, dứt khoát không chút do dự, nhanh chóng lên chiến trường mới tiếp theo.
Nhưng lúc này Bạch Linh đã hết vai rồi, cô ấy biến mất khỏi câu chuyện, sau đó Lý Chuẩn xuất hiện. Đây là nam chính mà Chu Miên Miên yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng từ đầu đến cuối không hề có hứng thú với Chu Miên Miên.
Càng tỏ ra không hề hứng thù thì độc giả càng mong chờ diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
"Chờ Chuẩn Ca ở Hồng Kông xuất hiện www"
"Nữ ngỗng của chúng ta đáng yêu như vậy, chắc chắn Lý Chuẩn anh sẽ phải hối hận!"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Ngỗng cái của chúng ta thật đáng yêu, Lý Chuẩn nhất định sẽ hối hận!"
...
Nhìn những bình luận này, Miêu Miêu càng trở nên lo lắng hơn.
Rụng tóc, mất ngủ, đau đớn.
Ngay cả thuốc cũng dần mất tác dụng nên chỉ có thể xin nghỉ phép.
Nhưng càng nghỉ phép càng bị chửi, thậm chí công kích cá nhân ngày càng nhiều.
[Tác giả chết rồi à?] Họ hỏi như vậy đấy.
13. Thôi miên
Lần này, Miêu Miêu bắt tàu cao tốc đến Thượng Hải, tới phòng tư vấn tâm lý do bạn học Lý mở.
Bạn học Lý nói: "Chúng ta thử thôi miên đi."
“Thôi miên?” Miêu Miêu khó hiểu.
"Việc này ngay từ đầu đã sai rồi, cậu viết ra một nữ chính cậu rất ghét, vốn không phải chuyện lớn nhưng cậu không ngờ mọi người thích cô ta như vậy, lúc này mới khiến niềm tin bấy lâu nay của cậu bị lung lay. Cậu nghĩ: Bạch Linh độc lập và mạnh mẽ bị mọi người chửi bới, còn Chu Miên Miên ngồi không hưởng lộc, chỉ dựa vào đàn ông lại giành được sự yêu mến của mọi người, vì sao chứ? Vì sao? Cậu càng nghĩ lại càng để tâm vào chi tiết vụn vặt."
Miêu Miêu không thể phản bác.
Bạn học Lý nói tiếp: “Thật ra cậu cũng biết rất rõ, một phần nguyên nhân là vì cậu đã dẫm phải yếu tố hấp dẫn của thị trường, một phần nguyên nhân là do mọi người đều vào vai Chu Miên Miên yêu đương với nam chính, chứ không phải thật sự có nhiều người thích Chu Miên Miên. Nhưng những chuyện này với cậu mà nói không có tác dụng, bản thân sự thật không thể làm cậu bớt lo lắng, cậu muốn tìm nữ chính của mình về."
"Làm cách nào để đưa cô ấy trở lại?" Miêu Miêu mờ mịt.
"Chấp nhận thôi miên, tiến vào câu chuyện của mình. Sửa sai lại ở trong truyện, Bạch Linh mới là nữ chính."
"Thôi miên... có đáng sợ không?" Cô có chút lo lắng.
"Đừng sợ, tôi sẽ ở bên cậu, hướng dẫn và trợ giúp cậu cho tới khi cậu tỉnh lại."
Giọng điệu của bạn học Lý nhẹ nhàng mà kiên định, khiến trái tim Miêu Miêu bình tĩnh lại rồi như thể vừa rơi vào một tấm đệp cực lớn và vững vàng.
14. Mèo béo và hệ thống
Miêu Miêu tiến vào trong câu chuyện của mình, biến thành một con mèo cam hay nói và thích phàn nàn giống hệt con mèo cô nuôi thời cấp ba.
Một hệ thống không biết từ đâu xuất hiện nói với cô: [Cô phải cứu nhân vật nữ phụ độc ác của mình trước khi mọi mạch truyện chính diễn ra thì cô mới có thể quay trở lại.]
... Thật sự làm Miêu Miêu bối rối.
Thật ra về sau Miêu Miêu nghĩ lại, mèo béo trong tiềm thức chẳng hề giống tính cách của mình chút nào, tất nhiên, phong cách nói chuyện của hệ thống cũng chẳng giống bạn học Lý.
Bạn học Lý hiền lành hơn rất nhiều, nhưng hệ thống trong tiềm thức lại khá lạnh lùng.
Bạn học Lý giải thích rằng có lẽ tài năng của Miêu Miêu là sự sáng tạo nên trong tiềm thức, vì vậy đã tạo ra một nhân vật phù hợp với môi trường cho mỗi người trong số họ.
Nhưng cũng không quan trọng, Miêu Miêu nghĩ.
Bởi vì cuối cùng xảy ra đều là chuyện tốt, không phải sao?
Miêu Miêu luôn ghi nhớ lời hứa trong tiềm thức của mình với Bạch Linh.
Thế là về sau, câu chuyện rác rưởi nữ chính xinh đẹp và bốn nam chính đã kết thúc dang dở.
Đoạn kết là du thuyền của Chu Miên Miên trong một chuyến hành trình vượt biển gặp phải một cơn bão rồi biến mất trong biển cả bao la. Miêu Miêu nói cô ấy xuyên việt trong cơn gió lốc, tới thời cổ đại tiếp tục gây họa cho một đám mỹ nam mới, nào là Hoàng đế, Hoàng tử láng giềng, Thừa tướng lòng dạ đen tối này, trung khuyển Tây Vực này, cái gì cần cũng có.
Khu bình luận tràn ngập dấu chấm hỏi, có người cả giận nói: [Tôi chưa từng thấy tác giả nào có thể viết ra tình tiết vớ vẩn này, con mẹ nó, cô gọi đây là kết cục à???]
Maomao nghĩ thầm, trước đây tôi cũng bịa chuyện vớ vẩn, các bạn xem không thấy vui sao?
Thôi, không sao đâu, rác thì nên bị ném vào thùng rác.
15. What is essential is invisible to the eye (Điều cốt yếu là điều vô hình trước mắt)
Một năm sau hôn lễ.
Người dẫn chương trình đọc lời chúc mừng dài trên sân khấu, cuối cùng nói: “Chúng ta hãy chúc anh Lý và cô Bạch bạch đầu giai lão, bên nhau trọn đời!"
Khán giả vỗ tay vang dội.
"Vậy để tôi hỏi chú rể của chúng ta, lúc này anh có muốn nói gì với cô dâu của mình không?"
Khóe miệng bạn học Lý không khỏi cong lên.
Anh cầm nhận microphone, nhìn cô gái trong bộ váy trắng tinh.
Anh đã tìm kiếm người bạn thời thơ ấu của mình rất lâu, thậm chí còn thực hiện một chuyến đi đặc biệt về quê vì cô ấy, không ôm hy vọng mà nghĩ phải tìm bằng được cô ấy...
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hiện tại, cô là vợ anh rồi.
“Tôi muốn nói với cô Bạch là..."
"Đời này em chỉ cần viết những câu chuyện mình thích, đừng lo không có ai đọc. Cho dù cả thế giới không thích thì anh cũng sẽ thích."
"What is essential is invisible to the eyes." Điều cốt yếu là điều vô hình trước mắt.
"But I could see your heart,through your eyes." (Nhưng anh có thể nhìn thấy trái tim em qua đôi mắt của em.)
-END-
Lời tái bút
Cảm ơn tất cả các bạn đã đồng hành cùng tôi.
Lúc này tôi có quá nhiều suy nghĩ đến nỗi không biết bắt đầu từ đâu.
Bạch Linh là nữ chính tôi yêu mến nhất. Cô ấy thẳng thắn, quyết đoán, nhanh nhẹn và mạnh mẽ trong việc bảo vệ mọi thứ, kể cả chàng trai cô ấy thích. Tuy rất cô ấy rất bực mình vì bị lừa nhưng vẫn nói lý lẽ, yêu hận rõ ràng, vẫn có thể tức khắc xả thân vì người mình yêu.
Nhưng Lý Chuẩn thì khác, Lý Chuẩn gặp được người mình yêu nhất trong lúc khó khăn nhất nên cảm thấy tự ti, không dám dễ dàng tiết lộ sự thật, anh luôn muốn giải quyết vấn đề trước rồi mới nói cho Tiểu Bạch biết. Nhưng lại không ngờ bởi vậy gây rắc rối cực lớn cho đối phương.
Nhưng Tiểu Bạch có thể xử lý bất cứ bão táp phong ba nào, bất kể là con quái vật nào, cô cũng giết nó trước rồi tính. Vì vậy cô dùng năm vòng để tới được với Tiểu Kiều Hoa của mình, giống như kỵ sĩ mang công chúa của mình về nhà vậy.
Cốt truyện hay nhất của cuốn sách này có lẽ là khoảnh khắc Tiểu Bạch rút kiếm lên chiến trường vì A Chuẩn. Cô cũng chẳng biết kế tiếp mình sẽ phải đối mặt với điều gì, cô chỉ biết rằng có một kẻ thù rất mạnh, người yêu của cô chẳng biết bị giấu ở bệnh viện nào, nhưng cô vẫn một mình lao đến Hồng Kông không chút do dự, khiến cả Lý gia đảo lộn, yêu cầu họ giao người của cô ra đây.
Vì một tình tiết ấy mà tôi chuẩn bị cả bộ truyện này.
Nhưng thực ra, cảnh tôi thích nhất trong truyện này là cảnh ở đỉnh núi Thái Bình. Khi đang chơi tennis vào cuối tháng 11, tôi chợt nghĩ đến khung cảnh nhẹ nhàng, lãng mạn và tinh tế nhất trong truyện này trong cơn gió mùa thu ở vịnh.
Cô gái đó mặc một chiếc váy taffeta trắng xinh đẹp, mang đôi dép thủy tinh của Jimmy Chou chạy đến Hồng Kông để đón người mình thích về Bình Thành. Mua vé máy bay nói đi là đi, cho dù chỉ còn hai ngày nữa là gặp được, cô cũng không thể chờ, hành động không chút do dự.
Vậy làm sao Lý Chuẩn có thể chống lại một người không chùn bước như vậy?
Chương phụ viết tất cả câu chuyện phía sau. Mèo béo và hệ thống là Tiểu Bạch và Tiểu Lý ở thế giới song song, dù trong hay ngoài câu chuyện, Tiểu Bạch và Tiểu Lý đều có một kết thúc có hậu vì Tiểu Lý kiên định đứng bên cạnh Tiểu Bạch.
"Điều cốt yếu là điều vô hình trước mắt."
Nếu tận mắt nhìn, Bạch Linh chỉ có thể thấy Lý Chuẩn đã lừa dối cô, cuối cùng thậm chí còn cố tình giả vờ như không biết cô.
Nhưng nếu nhìn vào đôi mắt của đối phương, nhìn bằng trái tim mình, có thể thấy trái tim nóng bỏng đang đập dữ dội dưới lớp băng. Anh ấy sẽ luôn đứng bên cạnh cô, thủy chung kiên định, chưa bao giờ thay đổi, bất luận quan hệ của cô và anh trở nên thế nào chăng nữa, anh cũng hy vọng cô hạnh phúc, cho dù hy sinh tất cả cũng muốn bảo vệ cô chu toàn.
Điều này cũng đúng với bạn học Lý. Trải qua bao khó khăn anh mới tìm được Miêu Miêu bị bệnh, nhưng mà anh lại nhìn thấy những suy nghĩ không ngừng trong trái tim đau đớn của cô, tưởng chừng như cô đã có được tiền bạc và danh vọng nhưng lại rơi vào tình trạng tinh thần như xoáy nước.
Vì vậy, anh nói với cô ấy: “Anh nhìn qua đôi mắt em, nhìn thấy những thứ sâu trong linh hồn em. Cứ làm việc em muốn, viết thứ em muốn viết, không cần lo lắng ai xem, không có người thích, cho dù cả thế giới không thích em thì anh cũng thích em nhất.”
Giống như cách Lý Chuẩn đối xử với Bạch Linh trong truyện vậy.
"Cho dù cả thế giới có chống lại em thì anh cũng sẽ đứng về phía em."
. . .
Cuối cùng, tôi xin cảm ơn tất cả các bạn một lần nữa vì đã đồng hành cùng tôi trong suốt chặng đường, các bạn hãy đồng hành cùng tôi trên hành trình viết một câu chuyện khác. Thời gian dành cho việc đăng từng câu chuyện là vô cùng quý giá đối với tôi.
Tôi hy vọng rằng tôi vẫn sẽ ở bên các bạn trong tương lai và chúng ta hãy gặp lại nhau trong những câu chuyện tiếp theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]