Trong hành lang của đồn cảnh sát, Bạch Linh và Lý Chuẩn ngồi cùng nhau.
Vốn dĩ bọn họ cách nhau một người, nhưng Bạch Linh lại di chuyển tới gần Lý Chuẩn, vì vậy khoảng cách giữa hai người họ bỗng nhiên trở nên rất gần.
Thực ra trước đây họ không như vậy, cho dù đi cạnh nhau, giữa họ vẫn có một khoảng cách lịch sự. Nhưng bắt đầu từ tối qua, mọi thứ dường như đã khác.
Dù chỉ là sưởi ấm chống lại cái lạnh, cũng là ôm nhau ngủ một đêm mà!
Sau khi ra ngoài còn ôm tiếp, thậm chí anh còn vỗ về cô nữa đấy!
Vừa rồi ở phòng giám sát, rốt cuộc Lý Chuẩn có ghen không? Dù sao thì anh cũng khó chịu nhỉ? Chắc hẳn là mất hứng rồi?
Anh không vui, bản thân cô hình như còn có chút vui vẻ.
Thật sự là một ý nghĩ nguy hiểm.
Mải mê suy nghĩ, hai vai vô tình chạm vào nhau.
Vào khoảnh khắc tiếp xúc thân thể, Lý Chuẩn nhìn người bên cạnh.
Bạch Linh ngẩng đầu, ghé sát vào tai anh.
Cô thì thầm với Lý Chuẩn: "Tôi đã đoán ra là Chu Miên Miên từ lâu rồi. Vừa rồi tôi chỉ muốn Trình Hành phối hợp với tôi, không bảo vệ Chu Miên Miên cản trở tôi thôi."
Hơi thở nóng bỏng của cô gái khiến Lý Chuẩn cảm thấy tai mình hơi ngứa.
Cô ấy đang giải thích sao?
Vậy, tại sao phải giải thích?
Bạch Linh tiếp tục nói: "Hôm đó anh ta chặn ở cửa nhà tôi, còn làm tay cậu bị thương, tôi còn ghi thù đấy."
"Ghi thù?" Lý Chuẩn ngước mắt lên.
"Đúng vậy, tôi ghi thù." Bạch Linh hùng hồn nói: "Hai ta mới là một hội mà."
"... Một hội?"
“Ừ!” Cô gái cao giọng.
Cô nhìn vào mắt anh.
Lý Chuẩn có thể nhìn thấy rất nhiều cảm xúc từ đôi mắt long lanh đó.
Thăm dò, xảo quyệt.
Thậm chí còn có vẻ như đang dỗ dành anh.
Lý Chuẩn không rời mắt đi, còn cẩn thận quan sát ánh mắt của Bạch Linh. Thấy anh mãi không có phản ứng, vẻ xảo quyệt trong mắt Bạch Linh dần dần tan biến, thay vào đó là một tia bất an và dè dặt...
Họ đối mặt nhau quá lâu, cho đến khi cô gái nhấp môi, muốn quay đi.
Lúc này, Lý Chuẩn đưa tay ra.
"Tôi biết rồi." Anh vuốt tóc Bạch Linh.
Bạch Linh vừa quay đi lại lần nữa nhìn anh, hơn nữa ánh mắt cô hình như sáng hơn một chút.
Lý Chuẩn nở một nụ cười cực nhẹ, có chút dịu dàng bất đắc dĩ.
Bạch Linh bỗng nhiên cảm thấy cô tiêu đời rồi.
Cô hiển nhiên vẫn còn nhớ những gì Lý Chuẩn đã nói với mình vào lần đầu họ gặp nhau.
“Chỉ là mẹ tôi cũng từng mắc phải sai lầm tương tự, bà từng cho rằng đối phương có thể thay đổi... Rất xin lỗi vì đã nghe bí mật của cô, tôi không hề mong rằng cô giống bà ấy."
Ở bên nhau nhiều ngày, cô biết Lý Chuẩn không phải là người nói nhiều, cũng chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của cô, nhưng chỉ duy nhất chuyện của Trình Hành, biểu hiện của Lý Chuẩn không giống không quan tâm.
Bởi vì chắc chắn anh đã trải qua một chuyện gì đó, rất có thể anh từng nhìn thấy mẹ mình lựa chọn sai lầm, chuyện này rất dễ hiểu, thế nên anh không hy vọng bản thân cô cũng ngu ngốc như thế, mong cô cách xa Trình Hành một chút.
Lúc giải thích, Bạch Linh cho rằng mình sẽ nhận được một từ "Ừ". Thật ra vậy là đủ rồi, cô chỉ không muốn Lý Chuẩn hiểu lầm thôi. Còn những chuyện khác, có thể chờ đến khi cô giải quyết xong nguy cơ phá sản rồi giải thích từ từ sau.
Nhưng phản ứng của đối phương lại dịu dàng hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
Cô nhìn khuôn mặt góc cạnh với nụ cười nhàn nhạt, cảm nhận động tác vuốt tóc của anh, bỗng nhiên cảm thấy một khi con người u mê, tốc độ rơi vào tay giặc thật sự nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều.
Lúc Chu Miên Miên được triệu tập, Bạch Linh đã lấy lại vẻ bình tĩnh
Sau khi dỗ dành tiểu kiều hoa xong, cô rất vui vẻ.
Hai người gặp nhau ở hành lang, Bạch Linh bám chặt vào vai Lý Chuẩn không chịu rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng Chu Miên Miên lại bị hai cảnh sát dẫn đi, chấp nhận lệnh triệu tập với tư cách là "nghi phạm", vẻ mặt lo lắng.
Bạch Linh liếc nhìn cô ta, rồi lại như mọi lần trước, thậm chí chẳng muốn nhìn cô ta thêm một lần nữa.
Chu Miên Miên cảm thấy dạ dày mình như đang cuộn trào.
Ở đầu bên kia hành lang là Trình Hành đang ngồi.
Ánh mắt cô ta và Trình Hành chạm nhau, hốc mắt lập tức ửng hồng.
Nhưng lần đầu tiên Trình Hành lại quay đầu đi.
Tim Chu Miên Miên bỗng nhiên thắt lại.
Tại sao?
Rõ ràng hai ngày trước không hề như vậy.
Rốt cuộc là vì sao?
Trước khi Chu Miên Miên đi vào, Bạch Linh đã bị gọi vào trước.
Cô giải thích rằng cô và Chu Miên Miên không phải là người xa lạ, mà có "mối thù cũ", "bạn nữ cùng lớp" này đã quen biết cô nhiều năm, làm cô và hôn phu tương lai không thể đính hôn. Mà đối tượng từng đính hôn ngồi ở bên ngoài, có thể chứng minh lời khai của cô.
Bạch Linh nhấn mạnh với cảnh sát, Trình Hành đang muốn cứu vãn mối quan hệ của họ nên Chu Miên Miên có động cơ hại cô.
Trình Hành là người thứ hai bị gọi vào. Từ đầu anh ta không hiểu lắm, dù sao mình không tham gia trực tiếp vào chuyện này, nhưng cảnh sát trình bày lại lời khai của Bạch Linh, chỉ yêu cầu anh ta trả lời "đúng" hoặc "sai". Trình Hành chỉ có thể nói "đúng".
Lý Chuẩn là người tiếp theo. Anh trình bày vô cùng đơn giản, với tư cách là cộng sự của Bạch Linh, thật sự anh không quen biết ai trong số hai người kia, nhưng anh trình bày rõ anh và Bạch Linh là người cuối cùng rời khỏi tầng 22, hơn nữa ở thang máy không có bất kỳ biển cảnh báo nào nhắc nhở bọn họ không được dùng thang máy.
Người đi vào cuối cùng chính là người khoan thai tới muộn Chu Miên Miên.
Cảnh sát vừa bước ra đã nói với Bạch Linh mấy chữ: “Cô ta không thừa nhận.”
“Không thừa nhận?” Bạch Linh ngước mắt lên.
“Cô ta nói có dấu vân tay vì cô ta nhìn thấy biển cảnh báo bị đổ nên dựng nó lên." Cảnh sát nói: "Hơn nữa băng ghi hình quả thật không thể chứng minh là cô ta làm."
"Vậy tiếp theo thì sao?
"Hai người không bị thương, nếu không tìm được nghi phạm rõ ràng thì khó có thể tiếp tục xét xử. Trách nhiệm cuối cùng chỉ có thể quy cho việc quản lý tài sản của tòa nhà không tốt, bước cuối cùng là hòa giải, bồi thường thôi. Đương nhiên, hai người có thể khởi tố phòng quản lý tài sản tòa nhà Thương hội."
Bạch Linh và Lý Chuẩn nhìn nhau.
Sở dĩ cô gây ồn ào như vậy là vì nhắm vào Chu Miên Miên.
“Hai người nghĩ tiếp đi." Cảnh sát nói: “Đại diện quản lý tài sản cũng đang trên đường tới đây.”
Đôi mắt của Bạch Linh thay đổi.
Đúng lúc đó, màn hình điện thoại của cô sáng lên.
Đếm ngược 20 ngày trước khi phá sản: [Chúng tôi có những đạo cụ tạm thời có thể sử dụng!!!]
Cô gần như quên mất tài khoản này.
Chớp mắt đã mười ngày trôi qua rồi sao? Thời gian đúng là chẳng chờ đợi một ai.
Bạch Linh: [Đạo cụ tạm thời gì?]
Đếm ngược 20 ngày đến ngày phá sản: [Rương DLC của nữ phụ ác độc!]
Bạch Linh: [...]
Cái thứ quái quỷ ấy là cái gì vậy?
DLC, tên đầy đủ là "Downloadable Content", có nghĩa là "nội dung có thể tải xuống", nó thường đề cập đến nội dung bổ sung trong trò chơi cần được tải xuống với một khoản phí riêng. Ngoài các trận chiến và cốt truyện ra, thường có các rương kho báu đặc biệt .
Bản thân cô đã chia ra thành "vòng một" và "vòng hai", xuất hiện một cái DLC cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Vậy trong rương kho báu có thể có cái gì?
Nhưng Bạch Linh phải hỏi trước: [Giá bao nhiêu?]
Theo kinh nghiệm, con mèo béo này sẽ phải trả giá đắt nếu sử dụng đạo cụ.
Lần trước tốn rất nhiều “độ cảm tình” giữa hai người, tới mức cô cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy con mèo béo trong hai ngày sau đó. May mắn thay, “độ cảm tình” đã nhanh chóng tăng trở lại
Mèo Béo: [Ừ, giá là thời gian đếm ngược giảm 5 ngày.]
Bạch Linh: [...]
Cô vừa tính nói rằng cô không phản đối nếu mức độ hảo cảm thành số âm, dù sao cũng không ảnh hưởng tới cuộc chiến vòng hai...
Bạch Linh: [Được. Dùng đạo cụ.]
Mèo Béo: [Năm ngày đó?? Thời gian thay đổi vận mệnh của cô trực tiếp giảm bớt 1/6! Cô có muốn suy nghĩ lại không?]
Bạch Linh: [Chết sớm thì siêu sinh sớm.]
Giọng điệu của cô nghe rất bất cần.
Nhưng trên thực tế, Bạch Linh biết rất rõ, con mèo béo này thoạt nhìn không đáng tin cậy, nhưng hệ thống phía sau lại khá đáng tin, cái giá phải trả tương xứng với sự giúp đỡ đưa ra, chi phí quan trọng tiêu tốn 1/6 thời gian nhất định phải có một tác dụng đặc biệt.
Hơn nữa, lần này cô muốn khiến Chu Miên Miên không thể trở mình được nữa.
Một phút sau, mèo béo trả lời: [Đã sử dụng đạo cụ.]
Gần như cùng lúc đó, điện thoại của Bạch Linh vang lên.
Là bạn tốt của bố mẹ cô, là người duy nhất giúp đỡ cô lúc khó khăn, vòng hai vừa bắt đầu đã kết nối cô với Văn Duệ, thậm chí hào phóng cho cô mượn tạm một nhân viên thiết kế. Ngay cả văn phòng trong tòa nhà Thương hội cũng là Mạnh Nguyên "nhượng lại" cho cô, nói thuê xong bỏ trống, không bằng cho cô thuê lại văn phòng.
Đầu bên kia truyền tới giọng nói ôn hòa của bậc cha chú: "Linh Linh, bây giờ cháu khỏe chưa? Chú nghe mẹ cháu nói bây giờ cháu đang ở chỗ cảnh sát phối hợp điều tra à?"
"Dạ, chuyện tối hôm qua, chú cũng biết rồi ạ?"
"Ừ, chú muốn nói cho cháu biết là chỗ chú có một đoạn băng ghi hình." Mạnh Nguyên nói: "Chú có một nhà kho trên gác lửng ở giữa tầng 22 và 21, ở cửa có camera kín, vừa hay ghi được một đoạn là một cô gái kéo biển báo đi. Chú đã gửi video cho cháu qua WeChat rồi, bản gốc cũng cho người mang tới cục cảnh sát, sẽ sớm tới thôi."
"...!!!"
"Nhân tiện, chú còn nhờ một người bạn luật sư cùng tới." Giọng điệu của Mạnh Nguyên mang nét đặc trưng của bậc cha chú, rất rõ ràng vẻ quan tâm từ tốn: "Chú biết nhà cháu có cố vấn pháp luật rồi, nhưng luật sư có phân ban chuyên môn. Cố vấn của nhà cháu chưa chắc hiểu vụ án hình sự, bạn chú là người rất đáng tin cậy, cháu cứ dùng người ấy. Cháu chỉ cần nói cho cậu ta biết người cháu tố cáo, không cần nói gì nhiều, cứ để cậu ta làm người phát ngôn cho cháu."
Bạch Linh luôn miệng nói cảm ơn, đạo cụ quan trọng nhận được trong rương DLC này quả thực rất đáng giá, cô nắm chắc khả năng khiến Chu Miên Miên có tiền án rồi!
Nhìn theo hướng này, rút ngắn thời gian đếm ngược cũng chưa chắc là chuyện xấu. Tiêu diệt Chu Miên Miên, giữ cho việc kinh doanh của gia đình bình thường, kết thúc khủng hoảng sớm, chẳng phải mọi việc đều rất tốt sao?
Sau khi cúp máy, Bạch Linh lập tức tiến lên nói: "Cảnh sát, chúng tôi có chứng cứ mới muốn nộp!"
Gần như tất cả mọi người có mặt đều bị câu nói này của Bạch Linh làm giật mình.
Chu Miên Miên đang định rời đi thì bị bằng chứng mới này gọi lại.
Vào phòng phỏng vấn lần 2.
Vừa xem xong video, cô ta toát mồ hôi lạnh khắp người.
“Chu Miên Miên, cô muốn nói gì về đoạn video này?” Cảnh sát nhìn thẳng vào cô ta.
Chỉ là lần này, cô ta không thể thốt ra một lời bào chữa nào nữa.
Không lâu sau, luật sư mà Mạnh Nguyên tìm cho Bạch Linh cũng tới.
Trong quán cà phê gần đồn cảnh sát, Bạch Linh, Lý Chuẩn và luật sư ngồi với nhau.
Bạch Linh nói thẳng: “Tôi muốn Chu Miên Miên bị bắt, bị ghi lại tiền án, sau đó công khai xin lỗi ở Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành.”
Luật sư có chút khó hiểu, cô gái này còn trẻ, trông cũng rất xinh đẹp, tại sao vừa mở miệng là muốn dồn chết đối phương vậy?
Anh ta hỏi: “Nếu đối phương đề nghị bồi thường tiền rồi hòa giải thì sao?"
"Tôi không cần bồi thường, cô ta cũng chẳng có năng lực bồi thường cho tôi." Bạch Linh kiên quyết nói: "Tôi không thích nể tình, người xưa có câu xử sự có tình, ngày sau gặp lại còn vui, nhưng câu nói ấy không áp dụng với tôi. Hoặc là cô ta giết tôi, hoặc tôi giết cô ta, không có con đường khác."
Thật là một người độc ác, luật sư lau mồ hôi trong lòng.
Nhưng anh ta vẫn giữ vững phong thái chuyên nghiệp, gật đầu nghiêm túc nói: “Tôi hiểu rồi. Cô không cần nói nữa, mọi chuyện tôi sẽ lo liệu.”
Lý Chuẩn vẫn ngồi bên cạnh Bạch Linh, anh không nói gì, vẻ mặt không thay đổi như thường.
Sau khi Bạch Linh nói rõ với luật sư thì cô mới nhận ra Lý Chuẩn hình như từ đầu tới cuối không có ý kiến gì.
Anh vừa là người tham gia, vừa là khán giả.
Vậy, với việc mình nhất quyết dồn Chu Miên Miên vào chỗ chết, anh thấy thế nào?
Bạch Linh nhịn không được hỏi: "Cậu cho rằng tôi ăn miếng trả miếng quá phải không?"
Quả thật, cô không muốn để lại ấn tượng xấu cho Lý Chuẩn, nhưng cô hy vọng Lý Chuẩn có thể thấy bản chất thật của cô, bởi vì người ta có thể giả vờ nhất thời nhưng không thể giả vờ cả đời.
Nhưng Lý Chuẩn chỉ ngẩng đầu lên và bình tĩnh nói: "Well done."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]