Mới chạy được hai bước, đã bị người túm cổ nhấc lên. Vì sao mỗi lần ta muốn chạy trốn, luôn bị tóm gọn dễ dàng như vậy? Là do võ công của ta quá kém? Là do thể chất của ta không tốt? Hay là…? Không thể nào, ta tuyệt đối không thừa nhận hai cái chân ngắn ngủn này của ta là nguyên do của việc chạy không nhanh nổi đâu.
Ta liều mạng giãy dụa, chỉ là ngoại trừ hai chân có thể đã giãy đạp loạn xạ ra, nửa người trên lại không chút nhúc nhích. Giọng nói âm trầm cứng nhắc của quản gia vang lên: “Đã làm sai còn muốn trốn?”
“Không…… không phải….. ngươi….. buông tay trước đã.” Hàn Bạch ta là người dám làm dám nhận, một quản gia nho nhỏ, cũng dám xem thường ta, coi chừng ta….. coi chừng ta….. ở trên địa bàn của người khác, ta cũng không có khả năng làm gì….. >_<
Tên ngốc kia dường như đến bây giờ mới phát hiện sự thật là ta bị khó thở, rốt cục cũng chịu giơ cao đánh khẽ, buông lỏng thiết trảo đang bắt lấy áo ta, còn không quên quăng thêm một câu cảnh cáo: “Còn chạy nữa liền đánh gãy chân ngươi.”
Khí quản bị đè chặt đột nhiên được tự do, trong nháy mắt, một lượng lớn không khí ồ ạt tiến vào, làm cho ta nhịn không được bị sặc thành tiếng, cả khuôn mặt đều nghẹn đến đỏ bừng.
Ta vừa chậm rãi thuận khí, vừa chửi thầm trong lòng tên quản gia không có nhân tính này. Thật sự là thượng bất chính hạ tắc loạn, có chủ tử như vậy, hèn chi hạ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-thu-phien-ki/2344042/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.