Sau khi phá hư ba cây bút lông sói của Tề Nghiêm, lại rất không cẩn thận làm vấy mực nước vừa mài xong lên mặt giấy Tuyên Thành trắng xóa, sau đó còn lỡ tay làm rơi vỡ nghiên mực Đoan Khê tốt nhất, công việc của ta liền từ chuẩn bị bút đến trải giấy rồi đến mài mực, cho đến bây giờ, theo như Tề Nghiêm nói “ngươi ngoan ngoan đứng một bên là tốt rồi.”
Ban đầu ta còn bởi vì không cần phải làm việc mà cao hứng vạn phần, phi thường sung sướng “đứng một bên là tốt rồi”, nhưng mà đến lúc này đã sắp 2 canh giờ, Tề Nghiêm liên tục không ngừng xử lý chuyện làm ăn, ngay cả đầu cũng chưa từng ngẩng lên, sau khi đếm hết tất cả đồ vật trong thư phòng từ trái sang phải, từ trên xuống dưới đếm đi đếm lại đến ba lần, tâm tình hưng phấn ban đầu của ta đã nguội xuống thành bộ dáng buồn chán, hóa ra, buồn tẻ, thật sự là có thể buồn đến chết người đó.
Ánh mắt ta ngây ra, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm về trước, người ta nói “Một tấc thời gian một tấc vàng”. Ta cứ đứng ngây ngốc một bên, lãng phí không ít vàng a, càng nghĩ càng cảm thấy đáng tiếc.
Người không có chuyện gì làm tinh thần sẽ không tập trung, loáng thoáng thấy Chu Công lão tiên gia đang vẫy tay già rủ ta đi chơi cờ. Ai, dù sao cũng không có chuyện gì làm, đi đánh cờ cũng tốt. Ta đang định hưởng ứng lời kêu gọi của thần tiên, đột nhiên bị một giọng nói làm bừng tỉnh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-thu-phien-ki/2344038/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.