“Tân nương?” Ta ngơ ngác lặp lại một lần.
“Ta, là, tân nương, của, Tề Nghiêm, ngươi?” Ta chậm chạp đem lời này lập lại một lần nữa, thế nào cũng không nghĩ ra biện pháp tiêu hóa ý tứ trong những lời này.
“Sẽ không, không có khả năng, này quá khoa trương rồi.” Ta không ngừng lẩm bẩm nói. Điều này quá không thể tưởng tượng nổi, ta thật sự khó có thể chấp nhận. A! đúng rồi, ta bỗng nhiên cẩn thận suy nghĩ mấu chốt trong đó, nhất định là như vậy rồi, ta mỉm cười, trách không được tỷ tỷ nói ta hay nằm mơ giữa ban ngày, ta hiện tại nhất định là đang nằm mơ rồi, chỉ là ta vẫn nghĩ mình đã tỉnh mà thôi. Ừ, nhất định là như vậy, vì chứng minh điều này, ta dùng sức véo một cái lên đùi mình……… xem đi, qua nhiên là một chút cũng không đau, chính xác là đang nằm mơ rồi. Cái tên Tề Nghiêm kia, ngay cả giấc mơ của ta cũng chạy vào dọa ta sợ.
Ta trừng mắt kẻ vào trong mộng của ta quấy rối, lại nhìn thấy trên mặt hắn thấp thoáng có gân xanh trồi lên: “Tiểu Bạch, nếu ngươi véo lên chân của ta như vậy thì ta cũng đau lắm, đó mới gọi là quá khoa trương.”
A? Ta cúi đầu nhìn lại. Di? Bàn tay vốn nên đặt trên đùi ta vì sao lại ở trên đùi Tề Nghiêm, hơn nữa ngón trỏ cùng ngón cái vẫn còn đang duy trì động tác kia? Nói như vậy………. cái chân vừa bị ta tàn nhẫn quyết tâm cấu véo thế nhưng lại không phải của ta? Trách không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-thu-phien-ki/2344021/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.