“Ta không muốn về phòng, ta muốn về nhà!!!”
Tề Nghiêm cầm chặt tay ta không chịu buông ra, ánh mắt híp lại nguy hiểm: “Ngươi quải bao vải sau lưng chính là muốn về nhà?”
“Đúng vậy, nếu không phải tự nhiên nhảy ra nữ nhân kia, bây giờ ta đã sớm không ở nơi này!!” Ta tăng thêm can đảm, quyết định không thể bị khí thế của hắn dọa thêm nữa.
“Nói như vậy, thật ra ta phải cảm tạ nàng ta?” Tề Nghiêm cười như không cười, trong mắt minh minh hiển hiển lộ ra ý tứ “Ta rất không cao hứng”: “Nếu không có nàng ta ngươi đã lén chạy mất rồi.”
“Ta không có lén chạy nha.” Ta một tay chỉ vào chóp mũi hắn: “Ta dự định quang minh chính đại từ đi ra từ cửa chính! Hơn nữa ta cũng cáo từ ngươi rồi còn gì!!”
“Vậy sao ta lại không nghe thấy gì hết?” Tề Nghiêm nhướng mày, một bàn tay bất động thanh sắc vòng lấy ta.
Ta thở hổn hển nhìn hắn, sao có thể không nghe thấy, nhất định là tên này lại giả vờ giả vịt! “Ta lặp lại lần nữa, người nghe cho kỹ! Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này….. Ưm ưm…. Ưm ưm….”
Không đợi ta nói xong, sắc mặt Tề Nghiêm trầm xuống, không nói hai lời liền chặn kín miệng ta. Ta mở to hai mắt nhìn, muốn đẩy hắn ra, lúc này mới bi thảm phát hiện không biết từ khi nào hai tay ta đã bị hắn giữ chặt. Mà cái đầu lưỡi đáng giận kia của hắn cũng nhân cơ hội khiêu mở cánh môi ta, bắt đầu công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-thu-phien-ki/2344006/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.