Hôm nay khí trời trong xanh, khắp nơi náo nhiệt, chỉ có nhà họ Hàn ở thành đông, bị bao phủ trong một mảnh ảm đạm thê lương. Từng đợt tiếng khóc thảm thiết nghe không đành lòng từ trong Hàn phủ truyền ra, người nghe thấy tinh thần hoảng loạn, lui chân bỏ chạy. Tình cảnh này, chỉ có thể dùng một câu thơ để hình dung: thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt.* (trích bài Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên: Nghìn non, bóng chim tắt/ Muôn nẻo, dấu người không –Tương Như dịch)
Trong quán trà hàng rượu, mọi người không biết rõ tình hình đều bàn tán: Hàn gia này, chẳng lẽ là gặp bất trắc, gặp phải tai họa cực kỳ bi thảm gì rồi? Nhưng chân tướng bọn họ không thể tưởng tượng ra được chính là: Vị phu nhân xinh đẹp tháo vát của Hàn gia nổi tiếng gần xa với khả năng sinh dưỡng – Hàn phu nhân, hôm nay sinh hạ hài tử thứ bảy.
Ngoài phòng ngủ của phu phụ Hàn gia, một nam tử trung niên đang lo lắng cau mày nhưng cũng không tổn hao đến khí chất nho nhã của ông, bên cạnh là một….. đám nữ oa nhi vẻ mặt hiếu kỳ.
Sau một tiếng thét chói tai vượt ngoài khả năng nhân loại, tiếng khóc trẻ con nỉ non vang dội khiến cho nhãn tình mọi người đều sáng lên. Bà đỡ đầu đầy mồ hôi mừng rỡ đẩy cửa phòng ra, hướng nam tử báo tin vui: “Chúc mừng Hàn lão gia hỉ hoạch lân nhân.”
Nam tử vui mừng nhướng đuôi lông mày, cũng không quên ứng theo lễ nghi, quay đầu phân phó hạ nhân: “Tiểu Tứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-thu-phien-ki/2343984/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.