Đạo lệnh đuổi khách này sợ đã quá rõ ràng rồi, Tưởng Quân Bân mặc dù là kẻ thô thạo nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, vội vàng hiểu ý gật đầu, nhìn lại Hạ Mộng một chút: "Nhu nhi, ta đi."
"Sư huynh đi thong thả” Hạ Mộng vội vàng cho hắn một nụ cười mỉm như hoa.
Lúc này, Tưởng Quân Bân mới mở rộng bước chân, cẩn thận mỗi bước rời đi.
"Hiện tại, vương phi, người chơi đủ chưa? Chúng ta có thể trở về được chứ?" Tới gần, Lý Như Phong trầm mặt hỏi.
Hạ Mộng nhàn nhạt liếc hắn một cái. "Ngài đã nghĩ trở về, vậy chúng ta liền trở về đi."
Cái gì gọi là hắn nghĩ trở về? Hắn cũng là vì nàng suy nghĩ được hay không?
Cắn răng, Lý Như Phong lần nữa đem tức giận trở về trong bụng.
Đi theo sau lưng Hạ Mộng, không nói một lời đưa nàng đến cửa vương phủ.
"Tướng gia, đa tạ ngài hôm nay tương bồi, ta chơi đến rất vui vẻ, hi vọng lần sau có cơ hội chúng ta còn có thể đi ra ngoài một chút." Sau khi đến nơi, Hạ Mộng dựa theo lệ cũ bày tỏ lòng biết ơn.
Xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Hắn mới không muốn cùng nàng có quá nhiều tiếp xúc đâu.
Lý Như Phong hơi mím môi. "Đây là chuyện ta đáp ứng vương gia, là bổn phận của ta. Bất quá, vương phi, ta không thể không nhắc nhở người một câu, người đã gả cho vương gia, thì nên cẩn nhận giữ lấy bổn phận của mình một chút, đàng hoàng đợi ở trong vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-tho-vuong-phi-ac-ba-vuong-gia-cut/3046566/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.