Chương trước
Chương sau
Nam Vân công chúa xuất giá, Hoàng Phủ Nam Ninh đưa dâu đi, cả kinh thành đều an bình đi xuống. 

Liên tục vờn người bên cạnh mình hai, ba cái, trong lòng Hạ Mộng vắng vẻ như thế nào cũng cảm thấy không thích ứng. 

Hoàn hảo tiểu tử trong bụng đã có phản ứng, mỗi ngày đều dùng quả đấm nhỏ chân nhỏ cùng mẫu thân chào hỏi một chút. Hơn nữa, càng ngày càng mạnh, tần suất động tác cũng càng ngày càng cao. Thái y đến bắt mạch liền nói chưa thấy qua tiểu tử nào cử động nhiều lần như vậy? 

Bởi vậy có thể thấy được, chờ tiểu tử nầy đi ra, nhất định lại là cái Hỗn Thế Ma Vương (ma vương hại đời),so với phụ vương hắn chỉ có hơn chứ không có kém. 

Aizz 

Đặt tay vuốt lên bụng đã nhô lên cao, trong đầu lại bắt đầu nghĩ về người kia. 

Hiện tại, chắc bọn họ đã đến kinh thành Tàng Vu quốc rồi nhỉ? Hôn lễ như thế nào? Nhất định sẽ hết sức náo nhiệt. Bên cạnh nhiều người Tàng Vu như vậy, không biết trong lòng của hắn sẽ nghĩ thế nào? Có nhớ hay không xúc động liền đem bọn họ ra xử lí, sau đó mang theo muội muội nhà mình cao chạy xa bay? 

"Minh vương phi. Minh vương phi." 

"Ừ." 

Nghe được thanh âm liền lấy lại tinh thần, mới phát hiện là Vương thái hậu ngồi ở thượng vị. Vội vàng ngẩng đầu cười một cái: "Mẫu hậu, ngài gọi nhi thần." 

Vương thái hậu gật gật đầu. "Xem ngươi như vậy có phải mệt hay không? Vậy thì về sớm nghỉ ngơi một chút. Thân thể của ngươi càng ngày càng lớn, về sau không phải là cần thiết cũng đừng tiến cung, bào thai trong bụng quan trọng hơn." 

“Vâng." 

Ngoài miệng đáp ứng, Hạ Mộng trong lòng lại thở dài: Nếu như ngay cả hoàng cung đều không tới được, thì nàng nên đi nơi nào đây? Không có Hoàng Phủ Nam Ninh ở bên cạnh, cuộc sống thật là khó chịu. Trước kia một thân một mình như thế nào trôi qua chứ? 

Aizz 

Nhịn không được lại thở dài, nàng hơi mím môi, nâng tay để Tú nhi đỡ liền cáo lui. 

Trở lại vương phủ, đối mặt với một mảnh địa phương to như vậy, lại không thấy được bóng dáng quen thuộc kia, trong lòng nàng thất lạc càng sâu. 

Mỗi ngày, chỉ có thể ngồi ở trong hậu hoa viên, ngây ngốc nhìn xem hoa tươi nở rộ, đối với Thải Điệp thở dài thở ngắn - - - càng ngày càng phát hiện, nàng có xu thế lệ thuộc vào nam nhân, không cần phải thế chứ? 

"Vương phi, Lý tướng gia tới chơi." 

Đã trải qua bao lâu? 

Hai tháng? Hay là ba tháng? 

Nàng đã quên. Dù sao mỗi ngày đều là như vậy ngây ngây ngô ngô, buổi sáng ăn cơm sau đó ngồi ở cửa sổ ngẩn người; hết ăn cơm trưa lại ngủ, lại đến hậu hoa viên ngẩn người; chờ trời tối, ăn cơm tối, lại đối với màn đêm ngẩn người, cho đến khi Tú nhi đến thúc giục đi ngủ, nàng liền không nói tiếng nào, rửa mặt lên giường, ngây ngây ngô ngô ngủ mất. Sau đó chờ tỉnh dậy, một ngày mới tiếp tục như thế. 

Mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, này cuộc sống giống như heo nhưng không có làm cho nàng béo lên, ngược lại có vài phần hao gầy. Là vì ưu tư quá độ sao? 

Nàng còn không có cảm thấy như thế nhưng lại làm đám người Tú nhi buồn phiền. Vương thái hậu cũng chú ý đối với chuyện này, cơ hồ cứ vài ngày sẽ khiến người đưa tới một chút linh chi thượng hạng, dược liệu Thiên Sơn tuyết liên thật tốt tới cho nàng bổ thân. Nhưng tất cả đồ đều ăn hết, thể trọng nàng vẫn duy trì nguyên dạng, chỉ nhìn đến cái bụng càng lúc càng lớn, cũng liền biểu thị khoảng cách con của nàng rơi xuống đất ngày đó không còn xa. 

Khi nàng đang muốn thói quen cuộc sống một người, đột nhiên có người tìm tới tận cửa, nói lời trong lòng, nàng còn kinh ngạc - - đặc biệt đương sự lại là người đang có mối thù với nàng. 

"Mời hắn vào đi" 

Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, có người đến đuổi nhàm chán cùng nàng, nàng còn cầu không được. 

“Vâng." 

Rất nhanh, nha hoàn báo tin thối lui, đem Lý Như Phong dẫn tới đây. 

"Vi thần tham kiến Minh vương phi." 

Vẫn là giống như lúc trước ngọc thụ lâm phong, tướng mạo tuấn tú trẻ tuổi, gương mặt kia xinh xắn cũng như trước sau một bộ dạng lãnh khốc mà ngay cả âm thanh cũng lạnh như băng. Có thể thấy được, hắn đối với nàng không có bao nhiêu hảo cảm. Đã như vậy, hắn tới làm gì? Thừa dịp Hoàng Phủ Nam Ninh không có ở đây đến kích thích nàng một chút sao? 

"Lý tướng gia xin mời đứng lên." Khóe miệng xé ra, Hạ Mộng nhợt nhạt nói: "Đã lâu không gặp, không biết tướng gia đại giá quang lâm vì chuyện gì? Vương gia tựa hồ còn chưa trở về đâu?" 

"Ta biết rõ." Ngẩng đầu, Lý Như Phong ánh mắt đen tối liếc nhìn nàng một cái. 

Ánh mắt này... Rất không thích hợp? 

"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Nháy mắt mấy cái, Hạ Mộng nhỏ giọng hỏi. 

Lý Như Phong nhìn xem nàng. "Chẳng lẽ vương phi còn không có nghe nói sao?" 

"Ta nên nghe nói cái gì sao?" Hạ Mộng rất bất đắc dĩ. Mấy ngày nay, mỗi ngày nàng hành động liên miên bất tận, một lòng cũng sớm vùi vào trong bụi đất, đối với bát quái bên ngoài sớm không có hứng thú. 

"Nam Vân công chúa đến Tàng Vu quốc không đến thời gian hai tháng, liền nháo lên ít nhất năm cổ sóng to gió lớn, một cây roi cơ hồ đem tất cả hoàng tử công chúa quất qua một lần. Nàng còn cùng Tần quý phi hợp tác, làm cho hoàng đế Tàng Vu quốc cũng đứng ở phía bên nàng. Càng thêm tânthái tử Tàng Vu quốc cũng một mặt bao che dung túng, ngắn ngủi thời gian hai tháng, nàng cũng đã làm cho nhân thần cộng phẫnrồi!" 

Oa, có chuyện này sao? 

Được nghe lời ấy, Hạ Mộng tâm tư trong một lúc liền dâng cao. 

Không thể tưởng được nha. Vốn còn vì nha đầu kia lo lắng, e sợ cho nàng sẽ bị người liên hợp lại khi dễ, thật không nghĩ đến, nàng vừa đến liền ra oai phủ đầu nhiều người như vậy. Lại có Tần quý phi cùng tân thái tử nâng đỡ, địa vị của nàng hẳn là vững chắc. 

Vân nhi, làm tốt lắm. 

Một thời gian dài như vậy, tâm tình của nàng rốt cục đã thoải mái một chút. 

Khóe miệng liền nhếch lên, khẽ mỉm cười nhìn về phía người nam nhân kia: "Đây là chuyện tốt mà. Tướng gia ngươi vì sao tức giận như thế?" 

"Chuyện tốt? Công chúa nàng hiện tại hoàn toàn là được chân truyền từ ngươi, mới có hai tháng, liền đem Tàng Vu quốc nháo đến gà chó không yên. Chúng ta Phượng Tường vương triều thể diện đều bị mất hết. Cứ thế mãi, kia nên làm thế nào cho phải?" 

"Hết thảy thuận theo tự nhiên." Hạ Mộng nhún vai "Vân nhi chỉ mới vừa đến, đối mặt với quá nhiều địch nhân, mới không thể không lựa chọn thủ đoạn lôi đình. Chờ đem những người kia chế phục, nàng dĩ nhiên sẽ thu tay lại. Nàng là người như thế nào ngươi cũng không phải không biết sao, đứa bé kia tự có chừng mực." 

"Cái này ta tự nhiên biết rõ." Bĩu môi, Lý Như Phong rầu rĩ nói. 

A, nếu đã biết rõ, vậy hắn tại sao còn đem sắc mặt khởi binh vấn tội tới đây? Còn phảng phất như nàng thiếu hắn ba ngàn lượng bạc cơ chứ?

Hạ Mộng đuôi lông mày nhảy lên: "Liền vì chuyện này, Lý tướng gia lão nhân gia ngài tự mình đi một chuyến Minh vương phủ, đến tìm ta hỏi tội sao?" 

Lý Như Phong nhìn xem nàng."Không được sao?" 

"Được" Hạ Mộng gật đầu "Bất quá, chờ vương gia trở lại, biết rõ ngài rốt cục lâu như vậy mới xem ta một chút, về việc này, ngài nói hắn sẽ có phản ứng gì?" 

Lý Như Phong lúc này mặt liền biến sắc "Người sẽ không nói." 

"Ta không nói nhưng bên cạnh ta còn có nhiều người như vậy. Bọn họ nói hay không, kia không phải ta có thể khống chế, ngài nói phải không?" Khó có được người chủ động đưa tới cửa cho nàng đùa giỡn, Hạ Mộng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. 

Lý Như Phong sắc mặt thay đổi lại thay đổi, lập tức suy sụp hạ mặt. "Kỳ thật, từ trước khi vương gia đi, liền hết lần này đến lần khác dặn dò qua ta, để cho ta ghé thăm người nhiều một chút, giúp hắn chiếu cố người." 

Dù sao là cũng là bằng hữu tốt của nhau, cũng biết hắn đối với nữ nhân không có hứng thú, cho nên đem lão bà bụng lớn của mình giao cho hắn liền yên tâm. 

Rất tốt, rốt cục cũng thành thật khai báo. Hạ Mộng gật đầu: "Đã như vậy, vậy tại sao mấy tháng qua, ngài lại chậm chạp chưa có xuất hiện ở trước mặt ta đây?" 

Bởi vì hắn không muốn gặp lại nàng. Mối hận lúc trước còn chưa quên, hắn đối với nàng là hận thấu xương, nhìn thấy nàng sẽ sinh khí. Làm sao có thể nghe lời tới đây gặp nàng. Hắn mới không có khuynh hướng tự ngược đãi đâu. Khóe miệng xé ra, Lý Như Phong quay đầu ra không nói lời nào. 

Cho dù là hắn không nói, Hạ Mộng cũng biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì. Liền nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ngài vẫn còn ở hận ta? Không muốn gặp lại ta phải không?" 

Lý Như Phong thân thể liền cứng ngắc, hừ nhẹ một tiếng làm trả lời. 

Khẳng định ý tứ chính là như vậy. 

Hạ Mộng cười "Vậy bây giờ, ngươi vì cái gì lại tới đây nữa rồi?" 

Lý Như Phong thân hình bảo trì tư thế hồi lâu, mới từ từ, cơ giới hoá quay đầu lại. Đôi môi đẹp nhúc nhích, một hồi lâu mới phun ra một câu nói - - 

"Vương gia, hắn muốn trở về." 

Thật vậy chăng? 

Tâm tình một thoáng liền cao hứng lên, nàng mở to mắt: "Rồi sau đó đâu?" 

"Đã xuất phát ba ngày. Không sai biệt lắm nửa tháng sẽ về." 

Thật tốt 

Hắn muốn trở về rồi sao? 

Trong lòng thoáng ấm áp, đầu đều nhét đầy tin tức Hoàng Phủ Nam Ninh muốn trở về. 

Trước kia chưa bao giờ phát giác ra sự trọng yếu của hắn. Mà lần này, thời gian dài như vậy, nàng thật sự bắt đầu tưởng niệm hắn rồi. Tối hôm qua nằm mơ đều mơ tới hắn, không nghĩ tới bây giờ, hắn đã chuẩn bị trở về đây. 

Bất quá… 

Càng nghĩ nàng lại càng hồ nghi: "Vì cái gì ngài biết rõ ràng như thế?" Nàng một chút tin tức cũng không biết? 

"Bởi vì vương gia có cùng ta trao đổi thư từ." Lý Như Phong nhợt nhạt trả lời. 

Cái gì?? 

Cùng hắn. Vì cái gì không cùng nàng? Vì cái gì? Vì cái gì? Hắn chỉ là bằng hữu tốt mà nàng là vợ của hắn, trong bụng còn mang con của hắn được hay không? Đều đã đến lúc này, hắn trong lòng đều nhớ người nam nhân kia, đều đem hết thảy tin tức đích thân nói cho hắn biết, lại làm cho nàng từ người khác biết được tin tức nhỏ bé tí tẹo, đây là có ý gì? 

Nàng khó chịu. 

Là phụ nữ có thai, chắc chắn sẽ không đem tâm tình khó chịu đè nén dưới đáy lòng, miễn đả thương thân thể của mình, cũng thương hại tới cục cưng trong bụng. Cho nên, Hạ Mộng mâu quang tối sầm lại, khóe miệng nhếch lên một nét cười lạnh, buồn bã nói ra một câu: "Xem ra, tướng gia ngài cùng vương gia tình cảm thật đúng là tốt, không có người có thể so sánh được với các ngươi." 

Cũng đã nhận ra nàng tức giận, Lý Như Phong không tự giác run một cái, vội vàng lắc đầu: "Kỳ thật, không phải như thế." 

Đó là như thế nào? Hiện tại đến phiên Hạ Mộng hừ nhẹ. 

Lý Như Phong hơi mím môi. "Kỳ thật, vương gia sớm dặn dò qua ta muốn hảo hảo giúp hắn chiếu cố người, không thể để cho người có bất kỳ sơ xuất nào. Hắn kể từ lúc rời kinh, liền cách vài ngày viết hai phong thư, một phong là cho ta, một phong nhưng lại đưa cho người. Này hai phong thư đều ở trong tay ta, là chuẩn bị để cho ta mỗi lần tới thăm mang đến cho người." 

Cái - - gì - -?? 

Nghe nói như thế, Hạ Mộng tức giận. 

"Cứ vài ngày thì có một phong, ngài còn chưa từng đưa tới cho ta." 

“Vâng." Lý Như Phong gật đầu, lúc này mới ngoan ngoãn xuất ra ở sau lưng một xấp phong thư "Tin đều ở trong đây, ta không có nhìn lén qua." 

Nàng quản hắn cái khỉ gió là có nhìn lén không có nhìn lén, nàng hiện tại khó chịu là người nam nhân này lại dám giam thư của nàng không để cho nàng xem. 

Khẽ cắn răng, Hạ Mộng tiếp tục cười khẽ: "Nếu đã giữ thì cứ giữ lại đi, ngài rốt cuộc là muốn làm gì mà không dứt khoát giam lại hết đi?" 

Lý Như Phong vội vàng nghiêng đầu. "Chờ vương gia trở lại, biết rõ ta làm việc này, hắn nhất định sẽ tức giận." 

Ngươi cũng biết sao? 

Hạ Mộng cười lạnh. "Như vậy hiện tại, ngài nghĩ mất bò mới lo làm chuồng sao?" 

Lý Như Phong tục hai mắt tiếp nhìn phía xa. "Minh vương phi người không phải là cẩn thận như vậy sao. Chỉ cần ta hiện tại nhận lầm, cho người đền bù tổn thất thích hợp, người chắc sẽ không nói với vương gia." 

Hắn biết rồi sao? 

Hạ Mộng khóe miệng giật nhẹ: "Khẳng định như vậy?" 

Lý Như Phong gật đầu: "Khẳng định." 

Rất tốt, hắn quả nhiên là người thông minh. Bĩu bĩu môi, Hạ Mộng chộp lấy phong thư, tùy ý mở ra một phong nhìn nhìn, lại ngẩng đầu: "Hiện tại, ta còn có một vấn đề." 

"Minh vương phi thỉnh nói." 

Tặc tặc, trước còn chỉ cao khí ngang, hiện tai làm tư thế khiêm nhường như vậy? Nàng thật muốn hướng trên mặt hắn đạp một cước. 

"Ta muốn biết, vương gia hắn có thư, vì cái gì đều đưa đến chỗ của ngài? Minh vương phủ cùng tướng phủ xa nhau cũng không xa, làm cho người chạy nhiều một chút cũng không có gì." Huống chi, chạy càng nhiều, lấy được tiền thưởng cũng nhiều hơn, chắc hẳn người đưa thư cũng biết. 

"Cái này..." Nói đến chuyện này, Lý Như Phong sắc mặt lại khẽ biến hóa một chút. 

"Ừ?" Hạ Mộng hai tay ôm ngực, chờ đợi câu trả lời của hắn. 

"Bởi vì, vương gia biết rõ đụng chạm giữa chúng ta, hắn cũng sợ ta không tới thăm người, cho nên mới phải nghĩ đến cái biện pháp này. Hơn nữa, hắn cũng đã nói, một khi Tàng Vu quốc bên kia xảy ra chút chuyện gì, trước hết để cho ta biết rõ, sau đó lại để cho ta tới đây chuyển cáo cho người, để người nhìn một mình tâm tình quá mức kích động đối với thân thể không tốt." 

Ha ha ha 

Nói như vậy, cũng có thể giải thích đi - - - hai người này tuyệt đối đúng là bạn tốt. Tại thời khắc mấu chốt như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh tín nhiệm nhất đúng là hắn, hơn nữa chỉ có hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.