Hạ Mộng liền cười cười. "Các ngươi nam nhân đều là như vậy. Tới nay đều chưa bao giờ biết quý trọng những gì mình đang có trong tay, đều tưởng rằng những thứ đó sẽ vẫn chờ mình tới lấy cũng như không bao giờ thay đổi, nhưng đến khi các ngươi nhìn lại thì thứ đó đã tự rời xa, mới nhớ tới hối tiếc, lại không chịu nói khi có cơ hội, nếu không phải thật sự hết hy vọng, nàng như thế nào tuyệt tình như thế rời đi?"
"Tiểu bạch thỏ, ta không có." Nghe nàng nói như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức liền nắm chặt tay nàng.
Hạ Mộng lạnh lùng liếc mắt một cái đảo qua: "Không có sao? Lúc trước khi chúng ta nhận thức, là ai suốt ngày luôn mồm nữ nhân vô dụng, nữ nhân phiền toái linh tinh linh tinh? Nếu không phải có chàng mỗi ngày bên tai hắn nói, hắn sợ cũng sẽ không biến thành như vậy?"
"Tiểu bạch thỏ?"
Nàng chỉ trích hắn? Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt trầm xuống.
Nghĩ làm vậy nàng sẽ sợ hắn sao? Hạ Mộng lại bĩu môi.
"Chuyện này, chàng dám phủ nhận?"
"Không phủ nhận lại thì như thế nào? Nữ nhân liền vốn đều là vô dụng, ở cùng một chỗ một lúc liền có một đống chuyện phiền toái. Hiện tại không phải giống như ta nghĩ sao?" Hừ nhẹ một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh lại ôm chặt thắt lưng của nàng, "Hoàn hảo nàng cùng nữ nhân khác không giống nhau, ánh mắt ta chọn nữ nhân cũng không tệ lắm."
Hừ hừ, tính hắn cuối cùng nói được một câu coi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-tho-vuong-phi-ac-ba-vuong-gia-cut/3046533/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.