Chương trước
Chương sau
"Phụ hoàng!" 

Vợ chồng Thái Tử không thể tin nhỏ giọng hô lên, lão hoàng đế làm gì còn lòng dạ nào quan tâm, chỉ để ý mỹ nhân đang ôm trong ngực, nhẹ giọng dụ dỗ đi ra ngoài. 

Lưu lại hai người đang quỳ gối, cùng với những người xem vây quanh. Tình cảnh này biết bao nhiêu thê lương. 

"Thái Tử phi, hoàng thượng đã đi rồi, các người cũng đứng lên đi!" Cuối cùng, Hạ Mộng chủ động tiến lên đỡ dậy Thái Tử phi. 

Nhưng Thái Tử phi đem nàng hất ra, ngẩng đầu quát khẽ: "Là ngươi!" 

Hạ Mộng nhìn nàng với ánh mắt vô tội."Thái Tử phi, người là ý gì?" 

"Là ngươi! Ngươi cùng Tần quý phi cấu kết với nhau, cố ý thiết kế hãm hại chúng ta!" Cắn chặt hàm răng, Thái Tử phi đột nhiên đứng lên, từng bước từng bước hướng Hạ Mộng tiến tới gần, "Cái gì là tham gia náo nhiệt, cái gì là uống nhiều quá, cái gì là đối với phủ thái tử chúng ta cảm thấy hứng thú, tất cả đều là lấy cớ! Các ngươi đều đã âm mưu hạ sáo, từng bước từng bước, đem chúng ta đem thả sáo vào lồng!" 

"Ta thật không có làm! Thái Tử phi, người nói cái gì vậy? Ta nghe không hiểu?" 

"Ha ha, ngươi nghe không hiểu? Chỉ sợ là ngươi nghe hiểu quá đi đấy chứ! Minh vương phi, ngươi tại sao lại làm như vậy? Chẳng lẽ chúng ta đối với ngươi không tốt sao? Không phải trước đây ngươi cùng chúng ta hợp tác rất tốt sao? Nhưng vì cái gì, ngươi lại phản bội chúng ta, tiếp tay cho nàng ta? Ngươi đã hại chết chúng ta ngươi có biết hay không? Cùng nữ nhân này hợp tác, ngươi có thể được cái gì? Tại sao ngươi muốn đối với chúng ta như vậy? Tại sao, tại sao?" 

"A, Vương gia, thật là đáng sợ!" 

Mắt thấy Thái Tử phi càng nói càng tức giận, càng gọi càng cuồng loạn, Hạ Mộng thân thể run lên, vội vàng cũng chui vào lồng ngực Hoàng Phủ Nam Ninh. 

Thái Tử phi thấy vậy, trong mắt hai đóa diệm sơn phun hỏa tức giận bốc cháy lên. "Ha ha, tiểu tiện nhân, ngươi còn muốn chạy trốn? Chạy trốn tới đi đâu? Ta cho ngươi biết, ngươi dám đẩy ta vào hố lửa, ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận! Ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận!" 

Nói xong, liền đánh tới. 

"Vương gia cứu mạng!" Hạ Mộng vội vàng kêu to, ôm chặt lấy Hoàng Phủ Nam Ninh. 

Hoàng Phủ Nam Ninh liền ôm lên nàng, nghiêng người tránh, khiến Thái Tử phi đánh hụt. 

Thái Tử phi lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã xuống đất. Vừa quay đầu lại, mắt thấy Hạ Mộng vẫn như cũ hoàn hảo không tổn hao gì, mắt nàng ta đỏ lên vì tức. Không nói không rằng, đánh tới lần nữa. 

"Cút!" 

Nhưng là, không đợi nàng đến gần, Hoàng Phủ Nam Ninh liền trực tiếp một cước đá ra ngoài. 

"A!" 

Liền nghe một tiếng thê thảm hô to, Thái Tử phi bay lên, sau đó nặng nề rơi xuống đất. 

"Dám đối với ái phi của Bổn vương động thủ? Ngươi cho rằng Bổn vương là người chết ở đây sao?" Khẽ quát một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh nắm tay Hạ Mộng, nói: "Ái phi, chúng ta đi!" 

"Uh, Vương gia, chúng ta cứ như vậy đi sao?" Trong lòng cả kinh, Hạ Mộng nhìn về phía sau không thôi. 

"Còn không đi, nàng tính toán muốn làm gì nữa? Định cùng phu thê bọn họ đại đánh một chầu sao?" 

Cũng không phải á! Chỉ là, định lưu lại, xem một chút náo nhiệt, vậy cũng không tệ. Lúc trước, hai người này dương dương tự đắc, qua trong giây lát liền trở nên thảm hại như vậy, làm người ta không nhịn được lắc đầu mà thở dài một tiếng: việc đời khó đoán. Nhưng là, sao tâm tình nàng lại tốt lên thế này? 

"Tốt lắm, đi thôi! Thời gian không sớm nữa, chúng ta cũng nên trở về thu dọn đồ đạc rồi!" Hoàng Phủ Nam Ninh lôi nàng liền hướng đại môn đi tới. 

"Tứ ca, Tứ tẩu, các ngươi chờ ta một chút! Chớ mỗi lần đều đem một mình ta lưu lại chứ!" 

Theo sau bọn hắn, Nam Vân công chúa lớn tiếng kêu lên, cũng liền vội vàng đuổi theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.