Chương trước
Chương sau
Sau đó, cuộc sống tựa hồ an bình xuống. 

Vợ chồng quốc cữu vẫn còn vùng vẫy giãy chết, nhưng Vương thái hậu đã mặc kệ bọn họ, ngay cả gặp mặt cũng không. 

Nghe nói Hạ Mộng đã trở lại, đám người Nhị Vương Phi rối rít gọi người đến thỉnh, nhưng nàng mới trở về kinh thành, thân thể khó chịu nên từ chối. Về phần Hoàng Phủ Nam Ninh, hắn đương nhiên cái gì cũng đều nghe theo nàng, chỉ cần cuộc sống có thể trôi qua thoải mái là tốt rồi. Mà Hạ Mộng, nàng cũng tuyệt đối để hắn được thoải mái, giống như hiện tại - - 

"Vương gia, ăn bồ đào." 

Thản nhiên bưng một mâm bồ đào đi tới, Hạ Mộng mặt mỉm cười, nhẹ giọng gọi. 

Hoàng Phủ Nam Ninh ngẩng đầu, hai tay buông xuống bên người, khóe miệng nhếch lên: "Cho bản vương ăn." 

"Tốt!" 

Không hề do dự một chút nào, Hạ Mộng liền gật đầu, đi thẳng về phía trước, ngồi lên lan can ghế, sau đó cầm lấy một quả bồ đào, nhẹ nhàng bóc vỏ, đưa đến bên miệng của hắn."Vương gia, thỉnh." 

Giai nhân đang bên cạnh, nũng nịu mềm giọng, còn có gì so với hưởng thụ đây? 

Hoàng Phủ Nam Ninh đắc ý nhắm mắt. Há miệng ra, đem bồ đào nuốt vào. 

"Ăn ngon không?" 

Sau đó, Hạ Mộng nhẹ nhàng cười hỏi. 

Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu: "Nàng đút, đương nhiên ngon." 

Cho dù là ăn cái gì, đôi mắt hắn cũng không muốn từ trên người nàng dời đi, trong mắt chứa đầy ý cười thỏa mãn. 

Nhận thấy ánh mắt có ý tứ không tốt, Hạ Mộng không được tự nhiên quay đầu, chính mình cầm một quả bồ đào, lột vỏ, môi đỏ mọng khẽ nhếch, nhẹ nhàng cắn xuống. Vài giọt nước bồ đào vương bên miệng, nàng duỗi cái lưỡi thơm tho nhẹ nhàng liếm đi. 

Tựa hồ bồ đào thập phần mỹ vị, hắn thấy môi của nàng bật ra tiếng ngâm khẽ, cũng thấy trên mặt nàng hiện lên nụ cười lúm đồng tiền. 

Tình cảnh này đưa vào trong mắt, Hoàng Phủ Nam Ninh không khỏi động tâm, chỉ cảm thấy một hồi bạch quang bay thẳng đến, ánh mắt trong nháy mắt u tối. 

Cánh tay dài nhấc lên, đem người ngồi ở bên ôm lấy, thu tay lại, đặt dưới người mình. 

"Nha - - vương gia, ngô - - " 

Không cho nàng cơ hội giãy giụa, hai người đã quấn quít thành một. 

"Đừng, đừng a…" 

Bàn tay hắn ở bên eo nàng vuốt ve, một hồi không thể ức chế cảm giác tê dại, Hạ Mộng khẽ rên, gấp rút đè song chưởng quấy phá của hắn. 

Hoàng Phủ Nam Ninh dễ dàng rút tay về, hai tay nhốt chặt thân thể mềm mại của nàng, cúi đầu xuống, muốn nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nàng. 

Hạ Mộng lại vội vàng quay đầu đi, tránh được hắn cưỡng hôn. 

"Tiểu bạch thỏ?" 

Cánh môi chỉ hôn đến gương mặt nàng, một chút cũng không thể giải tỏa đói khát trong lòng hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh bất mãn khẽ gọi. 

Loảng xoảng? 

Mới vừa còn cảm thấy trong nội tâm khó chịu, bỗng nhiên nghe một tiếng vang thật lớn truyền đến, Hoàng Phủ Nam Ninh càng khó chịu. 

"Minh vương phi, ngươi... Làm sao ngươi có thể như vậy?" 

"Như Phong?" 

Nghe tiếng quay đầu lại, Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày: "Sao ngươi lại tới đây?" 

Nhân cơ hội này, Hạ Mộng vội vàng đẩy ra hắn, một bên đoan chính đứng vững. 

Nhưng là, Lý Như Phong nhìn cũng chưa nhìn Hoàng Phủ Nam Ninh một cái, trực tiếp tới trước mặt Hạ Mộng: "Đây hết thảy đều là ngươi làm, có đúng hay không?" 

"Ừ? Lý tướng gia, ngươi đang nói cái gì? Ta không hiểu." Mở to một đôi hắc bạch phân minh, Hạ Mộng vẻ mặt vô tội hỏi. 

Lý Như Phong lại tức giận đến cắn răng. 

"Ngươi không nên nói dối? Trên đời này, trừ ngươi ra, không có ai có thể nghĩ ra chủ ý thối như vậy?" 

"Như phong, ngươi nói cái gì đó?" Nghe nói như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt đột nhiên trầm xuống, vội vàng đứng lên. 

Vội vàng quay đầu nhìn hắn, Lý Như Phong cắn răng quát khẽ."Vương gia, ngươi không biết, vương phi nàng lần này quả thực thật là quá đáng?" 

Hoàng Phủ Nam Ninh lông mày càng lúc nhăn càng chặt hơn."Nàng làm cái gì?" 

"Nàng... Nàng thế nhưng giật dây Nam Vân công chúa nịnh nọt mẫu thân ta, để mẫu thân ta đối với nàng yêu thích. Hiện tại, mẫu thân ta buộc ta cưới Nam Vân công chúa, còn nói nếu ta không đáp ứng, nàng sẽ chết cho ta xem." 

"Hắc?" Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên cười nhạo một tiếng, "Thì ra ngươi cũng sẽ có một ngày như vậy?" Mẫu thân bức hôn, không dễ dàng a? Rốt cục có người nếm mùi đắng cay như hắn. 

"Vương gia, bây giờ không phải lúc để cười có được hay không? Mẫu thân ta còn nói, người ta công chúa ôn nhu thiện lương, khéo hiểu lòng người, lại xuất thân cao quý, xứng đôi với ta... Ta không biết, Nam Vân công chúa sao lại trở nên ôn nhu thiện lương, còn khéo hiểu lòng người? Rõ ràng chính là Minh Vương Phi dạy nàng!" Cắn răng quát to, Lý Như Phong lại dùng lực trừng Hạ Mộng một cái, "Minh Vương phi, ngươi đừng có làm mà không thừa nhận?" 

Nàng không thừa nhận, hắn có thể làm gì nàng? 

Hạ Mộng bĩu môi, không nói một câu. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lại nhịn không được bật cười. 

"Thật đúng là không dễ dàng đây! Nam Vân rốt cuộc biết chỗ uy hiếp ngươi, trực tiếp túm lấy mẫu thân ngươi. Lần này, chỉ sợ là không cưới nàng cũng không được." 

"Vương gia?" 

Nghe vậy, gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Lý Như Phong gấp gáp."Bây giờ không nói giỡn được không? Mẫu thân hiện tại đang ép cưới, bức hôn a? Ta cũng đã không biết nên nói cái gì cho phải?" 

"Nếu đã bức, vậy ngươi đáp ứng đi!" Hoàng Phủ Nam Ninh tiếp tục cười, một tay ôm lấy Hạ Mộng vào lòng, "Kỳ thật, có một nữ nhân ở bên người cảm giác cũng không phải tệ như vậy, không tin ngươi thử xem." 

Cắt? 

Nhìn vẻ mặt hắn cười thỏa mãn, Lý Như Phong chỉ hừ lạnh. 

Nhớ ngày đó, là ai luôn miệng nói nữ nhân là động vật phiền toái, hắn cũng không bao giờ nghĩ thân cận? Hiện tại, hắn lại yêu thích loại cảm giác này? Chính mình yêu thì không nói, còn muốn bắt hắn nhảy vào hố lửa? 

Hơn nữa, hảo chết không chết, hắn lại yêu người này... Hạ Mộng, ngươi thật đúng là nhiều chuyện. Có mấy ngày, liền đem vương gia thu thập được, hiện tại lại dời mục tiêu, bắt đầu quay sang chỉnh ta? 

Bây giờ mới biết sao? Hạ Mộng khóe miệng nhếch lên - - cô nương ta sớm đã nói qua, dám trêu chọc ta, về sau tự nhiên sẽ bị chỉnh? 

Nữ nhân này? 

Phát giác được ý tứ từ trong mắt nàng được nàng truyền ra, Lý Như Phong dùng sức cắn chặt răng, mới có thể ngăn chặn mình đánh người. 

"Vương gia, ngài cùng vương phi tương thân tương ái, này là chuyện tốt. Nhưng, ta cùng Nam Vân công chúa bất đồng." Cắn răng, từng chữ từng câu như thế nói ra. 

"Có cái gì bất đồng? Vân nhi có cái gì không tốt? Mặc dù có điểm điêu ngoa, nhưng bộ dạng đẹp, tâm địa cũng thiện lương. Huống chi, nàng còn thích ngươi đã nhiều năm như vậy, hiện tại mẫu thân ngươi cũng thích nàng, ngươi nên thuận thế mà cưới nàng không phải sao?" Nhún vai, Hoàng Phủ Nam Ninh giọng nói vui tươi hớn hở. 

"Sở tiểu thư trẻ tuổi, tướng mạo đẹp, tâm địa thiện lương, thậm chí còn dại dột để mặc ngươi chà xát bóp nghiến, từ nhỏ đã hạ quyết tâm muốn gả cho ngươi, thái hậu nương nương cũng thích nàng, vương gia làm sao ngươi không thuận thế cưới nàng hả?" Hừ lạnh một tiếng, Lý Như Phong không vui quát khẽ. 

Hoàng Phủ Nam Ninh cứng họng. 

Hạ Mộng lại khóe miệng giật nhẹ: không sai. Nam nhân này, đầu óc rất linh hoạt. 

Lý Như Phong lập tức đưa mắt tới."Vương phi, ngươi rốt cuộc dạy Nam Vân công chúa những thứ gì? Vì cái gì nàng lại đột nhiên chuyển hướng mẫu thân ta? Các nàng như thế nào lại cùng nhau hòa hợp đến vậy? Ngươi như thế nào cùng nàng thân mật khăng khít, ngươi mau nói!" 

"Kỳ thật cũng không có gì a? Vân nhi nàng nói nàng thích ngươi, thật lòng nghĩ muốn gả cho ngươi, ta liền nói cho nàng biết, nếu như nàng nguyện ý mạo hiểm thử một lần, ta sẽ có chủ ý. Nàng chết sống cũng muốn nếm thử một chút, cho nên, ta liền nói cho nàng biết ". Nhún vai, Hạ Mộng ngữ điệu mây trôi nước chảy nói. 

Lý Như Phong lại muốn bóp chết nàng. 

"Cho nên, ngươi để cho nàng tiếp cận mẫu thân ta?" 

"Ừ hừ." Hạ Mộng chẳng nói đúng sai gật đầu, "Tục ngữ nói, bắt giặc phải bắt vua trước, mà chúng ta nghiên cứu ngươi hồi lâu, phát hiện ngươi đời này chỉ có một uy hiếp, ngươi nói, chúng ta không biết tìm mẫu thân ngươi thì biết tìm ai? Hơn nữa, sự thật cũng chứng minh, cách của chúng ta thật đúng." 

Nhìn một chút, hiện tại hắn đã bị buộc đến mức này rồi? Không dễ dàng a, bộ dáng tức sùi bọt mép, chỉ sợ Hoàng Phủ Nam Ninh cũng là lần đầu tiên chứng kiến đây? 

"Như vậy, như thế nào từng bước từng bước để nàng đến gần mẫu thân ta, chiếm được tín nhiệm của mẫu thân ta, tất cả đều là ngươi giúp nàng bày ra?" 

"Không kém bao nhiêu." Hạ Mộng nói. 

"Minh vương phi, ngươi - - " 

Hiện tại, đem nàng thiên đao vạn quả cũng không thể tiêu trừ hận ý trong lòng! Lý Như Phong tốn hơi thừa lời, thật muốn đem nữ nhân này cắn chết. 

"Hắc, tiểu bạch thỏ, thực sự là ngươi? Nhìn không ra, ngươi còn có bản lãnh này?" Mà bên kia, đem đối thoại của bọn họ thu lọt vào tai, Hoàng Phủ Nam Ninh cười to, một tay ôm Hạ Mộng vào lòng. 

Lý Như Phong muốn hộc máu. 

"Vương gia, ngươi..." 

Không thiên vị ư? Nhớ ngày đó, chính mình mỗi lần bị Nam Vân công chúa bức hôn, hắn đều đứng ở bên mình, cùng mình trách mắng Nam Vân công chúa. Nhưng bây giờ, như thế nào khi Hạ Mộng xuất hiện, hắn lập tức thay đổi thái độ, còn tán dương nàng? 

Quả nhiên, nam nhân đều không có gì tốt, cưới nàng dâu đã quên nương... Không đúng, là thấy sắc quên bạn? Hơn nữa còn quên triệt để. 

Ừ, là rất triệt để. Bởi vì, lập tức, Hạ Mộng cúi đầu mỉm cười: "Đây không phải là chuyện không có cách nào khác sao? Vân nhi nàng là thật tâm thích Lý tướng gia, nàng hướng ta khóc lóc kể lể, ta không thể nhìn nàng khóc đến thương tâm như vậy, liền nghĩ ra một phương pháp." 

Chó má! Lấy cớ! Tất cả đều là lấy cớ! 

Đừng tưởng rằng hắn không biết, nữ nhân này, nàng rõ ràng là cố ý. Nàng là vì chuyện báo thù. 

Nhưng, Hoàng Phủ Nam Ninh lại không biết. Nghe Hạ Mộng nói, hắn lại gật đầu! 

"Như Phong, đúng vậy. Nếu Nam Vân cũng thích ngươi lâu như vậy, tuổi ngươi cũng không nhỏ, sớm muộn cũng nên tìm nữ nhân để Lý gia nối dõi tông đường. Ngươi nếu đã thấy nữ nhân thiên hạ đều giống nhau, vậy không bằng chấp nhận, cưới Nam Vân. Ta bảo đảm, nàng tuyệt đối sẽ không như Tuyết Y mà càn quấy. Ta nhất định sẽ nói tiểu bạch thỏ giáo huấn nàng, để nàng ta cũng như nàng đồng dạng nhu thuận nghe lời, không chọc giận ngươi." 

Thôi đi? 

Không nói được câu hoàn hảo. Vừa nghe hắn vừa nói như vậy? Lại nghĩ Hạ Mộng là nhân vật tầm thường... Một hồi ớn lạnh truyền khắp toàn thân, Lý Như Phong thật rùng mình. 

"Không cần phải như vậy" 

Hiện nay, chỉ cần cùng nữ nhân này có dù là một chút quan hệ, hắn đều muốn cấp tốc rời xa. 

"Như Phong..." 

"Vương gia, ngươi không nên nói nữa? Ta không có ý định cưới Nam Vân công chúa, ta vẫn luôn chỉ coi nàng là công chúa mà kính trọng mà thôi. Chuyện này, ta là tuyệt đối sẽ không làm theo " Cúi đầu, Lý Như Phong lớn tiếng nói. 

"Ô ô..." 

Vừa dứt lời, liền nghe một tiếng nức nở nghẹn ngào truyền đến. 

"Như Phong ca ca, ngươi... Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi không có thích ta, một chút cũng không có sao?" 

Không biết như thế nào, Nam Vân công chúa lại xuất hiện tại nơi này. Chỉ là, thường ngày vẻ mặt luôn tươi cười thì giờ đây hoàn toàn bất đồng. Ánh mắt của nàng hồng hồng, muốn nén lệ. Một đôi mắt bồ câu, chính trực thẳng nhìn về phía Lý Như Phong. 

"Công chúa? Sao người lại ở đây?" 

Nhìn thấy nàng, Lý Như Phong cũng chợt giật mình kinh ngạc, vội vàng khẽ gọi. 

Nam Vân công chúa cắn cắn môi, lập tức quay đầu, lao vào lòng Hạ Mộng: "Ô, Tứ tẩu, ta thật đau lòng. Như Phong ca ca hắn thật sự không thích ta. Hắn thực không thích ta. " 

"Hảo hảo hảo, ta biết rồi." Vội vàng ôm lấy nàng, Hạ Mộng ôn nhu nói, sau lưng nàng vỗ nhẹ hai cái. 

Dầu gì cũng là muội muội của mình, khi nhìn thấy nàng thương tâm như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh làm ca ca đương nhiên cũng sẽ mất hứng. Mặt trầm xuống: "Như Phong, ngươi thật là quá đáng. " 

Lý Như Phong cúi đầu."Vương gia, ta nói đều là lời trong lòng." 

"Ngươi?" 

"Tứ ca, thôi." Chợt, Nam Vân công chúa ngẩng đầu lên, "Nếu đã thế này, Như Phong ca ca hắn cũng không muốn cưới ta, đã nói trong lòng không có ta. Thôi, ta không bắt buộc." 

Nói xong, hai dòng nước mắt chảy xuống, nàng lại lao vào trong ngực Hạ Mộng. 

Lần nữa ôm nàng, Hạ Mộng ngẩng đầu lên, hướng Lý Như Phong lạnh lùng cười một tiếng: "Tướng gia, lần này xong chưa? Vân nhi nàng thật sự hết hy vọng bỏ qua, ngươi có thể yên tâm?" 

"Ta..." 

Thiệt là, rõ ràng mình mới bị bức tới thiếu chút nữa cùng đường. Nhưng bây giờ, vì cái gì hắn có một loại cảm giác, kỳ thật chính mình đã phụ thiếu nữ, cuối cùng còn nghĩ nàng bị tổn thương? Gương mặt xinh đẹp của Lý Như Phong sít sao nhăn lại."Minh vương phi, ngươi..." 

Đều là nàng làm hại? 

Hạ Mộng không nhìn hắn nữa, kéo tay Nam Vân công chúa: "Tốt lắm, Vân nhi, đừng khóc. Muốn khóc chúng ta cũng không thể khóc trước mặt hắn, chúng ta bí mật khóc đi, được hay không?" 

"Ừ." 

Nhu thuận gật đầu, Nam Vân công chúa nghe theo nàng. 

Hạ Mộng nhìn lại Hoàng Phủ Nam Ninh: "Vương gia, ta đi khuyên nhủ Vân nhi, ngươi lưu lại cùng tướng gia đi!" 

"Được! Ta cũng muốn bồi hắn đây?" Khóe miệng kéo ra, Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu, thanh âm băng lãnh khiến thân thể người khác phải rét run. 

Hạ Mộng? 

Lập tức, Lý Như Phong lại nhịn không được ở trong lòng hô lớn, nữ nhân này rốt cuộc dùng ma pháp gì? Hiện tại, vương gia thế nhưng cơ hồ hoàn toàn đứng ở phe ngươi? 

== ta là đường ranh giới == 

Tướng gia tới đây đòi thuyết pháp 

Đem Nam Vân công chúa mang trở về phòng, lại khuyên bảo lại cùng khóc, thật vất vả, mới đưa nước mắt nàng chặn lại. 

Khóc lâu như vậy, Nam Vân công chúa bởi vì quá mệt mỏi, ngủ mất rồi! 

Tiểu hài tử này... 

Kinh ngạc, Hạ Mộng vội vàng gọi người đưa nàng mang lên giường, sau đó liền dẫn Tú nhi, hai người ra hậu hoa viên - - vừa rồi nghe nha đầu kia quang quác quang quác khóc thật lâu, lỗ tai của nàng đều đã muốn điếc. Hiện tại, nàng cần gấp không khí trong lành cùng tiếng chim để khôi phục tinh thần. 

Nhưng làm gì được, vừa vào hậu hoa viên, đã có người chờ ở chỗ này - - 

"Vương phi, ngươi rốt cuộc đã tới." 

Cho dù là lộ ra khuôn mặt âm trầm, Lý Như Phong vẫn xinh đẹp như hoa, Hạ Mộng trong lòng thầm hận a. 

Vội vàng xoay đầu đi: "Tướng gia, ngươi không phải là cùng vương gia đang nói chuyện sao? Vương gia đâu?" 

"Hắn về phía sau tìm ngươi." 

"A, vậy ta cũng đi về." 

"Minh vương phi!" 

"Ừ?" Tức giận a? Mặt đen giống như Bao công ngay cả trong thanh âm đều đã phát hỏa. 

"Lần này, ngươi nháo đủ chưa?" 

Hạ Mộng nháy mắt mấy cái."Tướng gia, ngươi đang nói gì đấy? Ta nháo cái gì?" 

"Ngươi bớt giả bộ đi. Ta biết rõ ngươi là vì lúc trước ta lại nhiều lần ngăn trở ngươi trốn đi, cho nên ngươi ghi hận trong lòng, nghĩ muốn trả thù ta. Hiện tại, ngươi rốt cục đã được toại nguyện rồi " Liên tục cắn chặt hàm răng, đem hàm răng cắn đến mất đi tri giác, Lý Như Phong nghiêm nghị quát lên, "Chỉ là, ta không biết, ngươi ngay cả Nam Vân công chúa cũng có thể đem ra làm vũ khí." 

"Theo ý của huynh là ta lôi nàng ra làm vũ khí, nhưng trong mắt ta, là ta đang giúp nàng làm tròn giấc mộng. Hơn nữa từ lúc ban đầu, ta đã cảnh cáo nàng, phương pháp này rất nguy hiểm, ngươi có lẽ sẽ không nghe theo mẫu thân ngươi. Nhưng là, nàng bởi vì rất thích ngươi, kiên trì muốn thử một lần, ta liền giúp nàng một tay. Hiện nay, mục đích của nàng đã đạt được, nàng buông tay, ngươi cũng nói ra chân tâm, không cần bị ép buộc cưới nàng, xin hỏi ngươi còn có cái gì không hài lòng?" 

"Ngươi?" Lời nói này ngược lại nhẹ nhàng linh hoạt. Nhưng là, ai có thể nhận thức hắn bị mẫu thân mình bức bách, bây giờ còn bị Hoàng Phủ Nam Ninh trêu chọc thống khổ? 

Lý Như Phong mắt lạnh nhìn nàng."Minh vương phi, ngươi rất thông minh, cũng rất biết lợi dụng sở hở. Điểm này, ta không sánh bằng ngươi. Nhưng là, ngươi cũng đừng khinh người quá đáng? Nếu không, ngươi coi chừng..." 

"Coi chừng cái gì? Ngươi sẽ hồi báo ta?" Hừ lạnh một tiếng, nghiêm nghị cắt đứt, Hạ Mộng nhẹ nhàng cười một tiếng, "Lý tướng gia Lý Như Phong, điểm này mờ ám, ngươi nói ta khinh người quá đáng? Vậy ngươi lúc trước thì sao? Ta cũng đã ly khai chỗ này, ngươi lại tìm được ta, còn đem hắn mang đến Giang Nam, không nhận ra ta, gắt gao dây dưa ta. Khi đó, ta cũng đếm rõ số lần cơ hội chạy trốn, đúng là, tất cả đều bị ngươi phá hư? Tự do dễ như trở bàn tay liền hủy trong tay ngươi, ngươi cho rằng, ta đối với ngươi làm một ít chuyện, cũng gọi là khinh người quá đáng? Xem ra ngươi là không hiểu khinh người quá đáng rốt cuộc có ý gì?" 

Vừa nghe lời này, nội tâm Lý Như Phong đột nhiên căng thẳng? 

"Ngươi còn muốn như thế nào?" 

Hạ Mộng hừ lạnh."Vốn là không muốn như thế nào. Nhưng là, ngươi bây giờ biểu hiện làm ta cực kỳ khó chịu. Cho nên..." 

"Ngươi muốn làm gì?" 

"Ngươi cho là ta sẽ ngốc đến nói cho ngươi biết sao?" Khóe miệng giật nhẹ, Hạ Mộng xoay người, "Thật ngại quá, Vương gia hắn hiện tại khẳng định tìm ta đến nóng nảy, ta cần phải trở về." 

"Bộ Nhu Nhi?" 

Một giây sau, một bàn tay mạnh mẽ nắm giữ cổ tay nàng, đem cánh tay nàng nâng lên. 

Hạ Mộng quay đầu lại."Lý tướng gia, còn có lời nói muốn nói với ta?" 

Khuôn mặt xinh đẹp âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng: "Bộ Nhu Nhi, ngươi đừng tưởng rằng ngươi bây giờ được vương gia cưng chiều thì giỏi. Ngươi điểm này thông minh, đừng tưởng rằng ta không nhìn ra được?" 

"Ơ, đậm đặc vị dấm chua a?" Khóe miệng kéo nhẹ, tay kia nhàn rỗi tại chóp mũi búng một cái, Hạ Mộng nghiêng đầu nhìn hắn, "Tại sao? Là ngươi chủ động đẩy hắn đến ta. Hiện tại, chứng kiến chúng ta quá mức thân mật, trình độ thậm chí vượt qua các ngươi lúc trước, cho nên ngươi khó chịu, muốn cho ta điểm màu sắc một chút?" 

"Ngươi..." 

Nàng đang nói cái gì? Lý Như Phong trong một lúc không nói gì. Vốn là có một bụng khí muốn phát tiết. Nhưng vừa nghe những thứ này, hắn lại ngưng lúc sững sờ, một chữ đều cũng không nói ra được. 

Hạ Mộng liền vừa cười cười, tay ngăn lại, đem cổ tay của mình rút về: "Lý tướng gia, tặng ngươi một câu lời nói, ta đã từng đã nói với ngươi - ngàn vạn đừng coi thường nữ nhân. Ngươi nghĩ rằng ta chỉ có một chút thông minh sao? Ngươi tin hay không, về sau ta sẽ cho ngươi xem thêm thông minh một chút?" 

"Ngươi dám?" 

Mới như vậy đã lăn qua lăn lại khiến hắn chết đi sống lại. Hiện tại, nàng còn muốn hành hạ hắn? Lí Như Phong đừng trước núi thái sơn sụp đổi cũng không đổi sắc mặt lại đột nhiên có cảm giác trong lòng căng thẳng? Đối với nữ nhân này lại cảm thấy sợ là sao? 

Hạ Mộng cười khẽ. "Có cái gì không dám? Đúng như như lời ngươi nói, hiện tại vương gia đang sủng ái ta. Hiện nay, mặc kệ ta làm cái gì, đều có hắn che chở, ai dám đem ta làm gì? Cho nên, chỉ cần không bị thương, cũng không dao động quan hệ, hắn nhất định là thờ ơ lạnh nhạt. Thậm chí..." Lại cười một cái, "Nếu ngươi phản ứng quá khích, hắn còn đứng ở bên ta. Dù sao, ta sẽ giả bộ đáng thương, ngươi cũng biết." 

"Ngươi?" 

Thân hình đột nhiên không yên, Lý Như Phong lui về phía sau một bước. 

"Bộ Nhu Nhi, ngươi nữ nhân này... Ngươi thật sự là quá độc ác?" 

Vốn cho là, trải qua thời gian dài tiếp xúc, mình đối với nàng đã hiểu rõ. Bây giờ nhìn lại, hắn đã coi thường nàng? 

Nghe nói như thế, Hạ Mộng cũng đứng thẳng. "Đa tạ khen ngợi." 

"Ngươi..." 

Đối mặt nàng mặt dày kiêm vô sỉ, Lý Như Phong cảm thấy thật vô lực. 

"Vương phi, ta sai rồi." Không có biện pháp, đành phải cúi đầu, "Chuyện đã qua, ta thừa nhận, là ta không đúng. Lo lắng, hiện tại ngươi đã đã cùng vương gia tương thân tương ái, ta vậy cũng là làm chuyện tốt. Ngươi không thể bỏ qua ta sao?" 

"Ha ha, Lý tướng gia, vì cái gì ta cảm thấy được ngươi nói xin lỗi không có chút thành ý vậy?" Khẽ cười, Hạ Mộng thuận tay vuốt tóc mình. 

Nữ nhân này? 

Nghe vậy, quả đấm của Lý Như Phong tại bên người nắm chặt. 

Nàng cho là hắn có thể chân thành được sao? Mới bị mẫu thân bức hôn khiến gặp trở ngại, thật vất vả nghĩ ra kẻ đầu sỏ gây nên, vốn là nghĩ tìm nàng đòi lại công đạo, đến cùng là, rõ ràng không chỉ có mục đích không có đạt được, thiếu chút nữa bị coi như là bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa? 

Bộ Nhu Nhi, hắn khổ tâm nhiều năm như vậy giữ gìn hình tượng, thiếu chút nữa đã bị nàng làm hỏng? Bảo hắn sao có thể chân tâm thật ý nói với nàng những lời này? 

"Minh vương phi, tất cả mọi người đều là người thông minh, cho nên, có chừng mực đạo lý, ngươi cũng nên hiểu." Cắn răng, ngẩng đầu, hắn lạnh giọng hừ nhẹ. 

Hạ Mộng mỉm cười gật đầu."Ừ, cái này ta là biết rõ. Có điều, cũng nên chờ ta đem nợ trả đủ, sau đó mới có thể có chừng có mực, ngươi nói phải không?" 

"Ngươi?" 

Đối với hắn cười cười, Hạ Mộng quay người lại: "Tướng gia, không còn sớm, ngươi nên trở về. Chắc hẳn, lệnh đường còn đang chờ ngươi cho nàng một cái công đạo?" 

Nàng còn kích thích hắn? 

Lý Như Phong thật muốn giết nàng. 

Bất quá, Hạ Mộng cũng mặc kệ hắn, liền đứng thẳng, xoay người rời đi. 

"Tiểu bạch thỏ?" 

Mới đi về phía trước vài bước, đột nhiên nghe thấy Hoàng Phủ Nam Ninh kêu to. 

"Vương gia?" Vội vàng nhấc lên khuôn mặt tươi cười, đối với bên kia hô to một tiếng. 

"Tiểu bạch thỏ!" 

Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh xuất hiện trước mặt nàng. 

"Vương gia, sao ngươi lại tới đây?" Cười đến mặt mày cong cong, chủ động đem tay mình giao phó vào trong tay hắn, người cũng hướng đầu vai hắn thản nhiên dựa vào, Hạ Mộng nhỏ giọng hỏi. 

"Bản vương nghe người ta nói ngươi tới nơi này, cho nên tìm tới đây." Thuận tay ôm eo của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh vẻ mặt thỏa mãn. 

Lý Như Phong trông thấy, khóe miệng lại không nhịn được co lại mãnh liệt - - đây là lần thứ bao nhiêu? Kể từ sau khi trở lại kinh thành, mỗi lần đối mặt Hạ Mộng, hắn đều theo bản năng quên sự hiện hữu của mình, ngược lại cùng nữ nhân này tình chàng ý thiếp, lại cũng mặc kệ cảm giác mình như thế nào? 

"Vương gia." 

Vốn trong lòng bức bối, vừa thấy tình hình trước mắt, Lý Như Phong càng tức giận. Chân dài một bước, cố ý cắt đứt nhu tình ý mật giữa bọn họ. 

"Như Phong?" 

Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh sững sờ, rốt cục phát hiện bóng dáng hắn. "Ngươi cũng ở đây?" 

Lý Như Phong nắm chặt quả đấm: "Vừa rồi, ta đang cùng vương phi nói chuyện mà." 

"Các ngươi? Nói cái gì?" 

"Ha ha, còn không phải là vì chuyện kia sao? Lý tướng gia hắn tức giận, đang chất vấn ta." Tựa như chim nhỏ dựa sát bên cạnh hắn, Hạ Mộng cười mỉm. 

Nữ nhân này? Nàng thế nhưng... Lý Như Phong tâm trầm xuống, không muốn bị nàng vượt lên trước một chiêu. 

Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh cười. 

"Tiểu bạch thỏ, ngươi cũng thật là. Sớm biết rằng Như Phong đối với Vân nhi không có để tâm, làm sao ngươi còn muốn như thế? Thiếu chút nữa làm hại Như Phong a " 

Rất tốt. Xem ra, khi nàng biến mất, người này cũng đã thành công thuyết phục Hoàng Phủ Nam Ninh, khiến hắn bỏ qua muội tử mà ra mặt định liệu. 

Nhưng là, còn chưa thành công. Đối diện, Lý Như Phong trong lòng thầm nói. Ít nhất, Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ là không truy cứu chuyện này mà thôi, hắn thậm chí không nói ra phải giúp hắn trừng phạt đầu sỏ gây chuyện. Trong lòng đau quá. Hắn nhiều năm làm bạn tốt a, cứ như vậy bị một nữ nhân đoạt đi. Hơn nữa, còn là kẻ trong ngoài bất nhất, nữ nhân giảo hoạt. 

Mà nữ nhân kia, tiếp thu được ánh mắt oán hận của hắn, khóe miệng nâng lên, hai tay ôm cánh tay Hoàng Phủ Nam Ninh: "Ai nha, ta đây cũng không phải là xuất phát từ bất đắc dĩ sao? Ai kêu Vân nhi khóc thê thảm như vậy. Ta khuyên đều khuyên không được, lại nghĩ tới mình bây giờ cùng vương gia hạnh phúc mỹ mãn, Vân nhi nàng vẫn còn lưu luyến si mê một người thật lâu không có được đáp lại, bèn muốn dứt khoát giúp nàng ra sức đánh cược một lần. Bất quá, bất kể thế nào mà nói, ít nhất chuyện bây giờ có kết quả a, Vân nhi nàng chủ động bỏ qua, này không tồi a. Tướng gia, ngươi nói có đúng hay không?" 

Hắn có thể nói không phải sao? 

Khẽ cắn răng, Lý Như Phong mắt lạnh nhìn sang: "Nói như vậy, ta nên cám ơn vương phi ngươi?" 

"Này thì không cần. Dù sao, mục đích ban đầu là muốn giúp Vân nhi." 

Phi? 

Đột nhiên nhớ lại lúc nãy nói chuyện với nàng, Lý Như Phong trong lòng bi phẫn. 

Hắn hối hận. Hắn không nên bởi vì đau lòng Hoàng Phủ Nam Ninh mà để người bốn phía đi tìm tung tích nữ nhân này, lại càng không nên sau khi tìm được, liền vội vàng đem Hoàng Phủ Nam Ninh mang đi, lại càng không nên khi nàng mấy lần chạy lạc đem nàng bắt trở lại. Nếu không, cuộc sống của hắn cũng không trở thành luân lạc bi thảm như vậy a. 

Thì ra, đây hết thảy đều là hắn tự làm tự chịu. 

Đột nhiên lại phát giác được một cảm giác thê lương xông lên đầu. Lý Như Phong cúi đầu: "Vương gia, nếu không còn chuyện gì nữa, vậy ta cáo lui trước." 

"Đi đi " 

Lập tức khoát tay, Hoàng Phủ Nam Ninh trong giọng nói không có một tia lưu luyến. 

Lý Như Phong biết vậy nên một hồi cuồng phong đập vào mặt, trong nội tâm thê lương vô cùng. 

Xoay người, mở rộng bước chân, dự định về nhà tìm góc yên lặng liếm láp miệng vết thương. 

Nhưng, Hạ Mộng lại lại đột nhiên buông ra Hoàng Phủ Nam Ninh: "Vương gia, ta còn có một câu muốn cùng Lý tướng gia nói, có thể hay không?" 

"Tùy tiện." 

Một bên là Vương phi của mình, một bên là bạn tốt nhiều năm của mình, bọn họ nói chuyện, Hoàng Phủ Nam Ninh đương nhiên sẽ không ngăn trở. 

"Vương gia, ngươi thật tốt?" Vội vàng nâng lên một lúm đồng tiền cho hắn, Hạ Mộng quay đầu lại, đối với Lý Như Phong cười cười, "Tướng gia." 

Lý Như Phong lập tức lui về phía sau một bước."Không biết vương phi có gì chỉ giáo?" 

"Tướng gia, ta chỉ muốn nói cùng ngươi, xin ngươi không nên nản chí ủ rũ, lại càng không phải thương tâm. Là của ngươi, nhất định là của ngươi, người khác đoạt không đi. Hiện tại, ta đã bắt đầu chờ ngươi ngóc đầu trở lại" 

Nàng... 

Chau mày, Lý Như Phong nhìn vẻ mặt nàng vô cùng sáng lạn vui vẻ, luôn cảm thấy nàng tựa hồ thoại lý hữu thoại. Mà sâu hơn một tầng ý tứ, mơ hồ trong lúc đó, hắn cũng hiểu rõ một chút.

Lập tức, sắc mặt trầm xuống. "Vương phi, xin ngươi tôn trọng chút ít, ta đã mấy lần giải thích với ngươi, ta cùng vương gia trong lúc đó không phải là như thế " 

"Giữa chúng ta làm sao vậy?" Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng có nghi vấn. 

Hạ Mộng lập tức cười trở lại bên cạnh hắn: "Đây không phải là, trước kia vương gia cơ hồ cùng tướng gia như hình với bóng? Nhưng bây giờ, ta nhúng tay vào, đoạt đi vị trí vốn thuộc về tướng gia, tướng gia chỉ sợ bây giờ không có thói quen, trong lòng có lẽ đối với ta còn có mấy phần oán niệm. Cho nên, ta khuyên hắn, để trong lòng hắn dễ chịu hơn." 

Mới là lạ? 

Nàng không phải đang khuyên? Nàng rõ ràng là lửa cháy đổ thêm dầu, còn rất rõ ràng đối với hắn hạ chiến thư? 

Lý Như Phong răng đều nhanh cắn đứt. 

"Vương phi ngài suy nghĩ nhiều. Ngươi cùng vương gia tương thân tương ái, mọi người chúng ta đều vui. Nếu đã vương gia cao hứng, vậy chúng ta tự nhiên cũng đều sẽ cao hứng, trong tâm của ta như thế nào lại oán niệm đây?" Cho dù oán niệm đến chết, hắn khẳng định cũng sẽ không thừa nhận? Mặc dù, hắn đúng là có vài phần cảm giác như thế... 

"Ha ha, ta cũng biết, tướng gia ngươi rất quan tâm vương gia, vương gia hỉ nhạc vì chính mình hỉ nhạc. Dạo này, ngươi có lẽ khó tìm bạn thân a?" Nói, lại rúc vào người Hoàng Phủ Nam Ninh, "Vương gia, về sau ngươi nhất định phải quý trọng tướng gia, cũng không thể lạnh nhạt hắn." 

"Bản vương biết rõ, Như Phong hắn là hảo hữu của bản vương nhiều năm qua, về sau bản vương đương nhiên cũng sẽ không quên hắn." Vội vàng gật đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh vẻ mặt thỏa mãn. 

Đúng vậy, hảo hữu chí giao, hồng nhan tri kỷ, hắn đều có. Con người lúc còn sống, hạnh phúc nhất không gì hơn cái này a. Hắn đúng là nên cảm thấy cao hứng. 

Nhưng là Lý Như Phong, hắn rồi lại mau hộc máu. 

Không được? Nếu ở chỗ này lúc nữa, hắn có thể khẳng định - - chính mình hoặc là bị nữ nhân này làm tức đến nội thương mà chết, hoặc là đột nhiên bộc phát, sau đó bị Hoàng Phủ Nam Ninh giết chết? Nên đi nhanh lên đi, về nhà tìm một chỗ chữa thương quan trọng hơn. 

"Vương gia, vương phi, các ngươi làm chuyện tốt đi, không cần phải để ý đến ta, ta đi trước." 

Không nói thêm lời, đơn giản ném một câu, lảo đảo đi ra cửa. 

"Hắn làm sao vậy?" 

Thấy thế, Hoàng Phủ Nam Ninh trong mắt toát lên một sự khó hiểu. 

Hạ Mộng lắc đầu."Không biết a? Có lẽ là đau đầu làm như thế nào trở về trả lời chuyện này a?" 

"Ai, tiểu bạch thỏ, ngươi..." Nói đến cái này, Hoàng Phủ Nam Ninh lại nhịn không được muốn lắc đầu, "Ngươi cũng thiệt là, làm sao lại nghĩ để Vân nhi làm như vậy?" 

"Ai nha, vương gia, nếu chuyện đã chấm dứt, chúng ta cũng đừng nhắc lại nữa! Hiện tại, ta cũng có một việc muốn cùng ngươi thương lượng đây." Vội vàng cười, Hạ Mộng tại trên người hắn cọ cọ, nũng nịu mềm giọng. 

Một quân cờ đi rất đúng. Sự chú ý của Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức bị dời đi. 

"Chuyện gì?" 

"Hiện tại, sự kiện kia đã qua thật lâu, ngươi cũng nên đến trước mặt mẫu hậu chào hỏi đi." 

Tại sao lại nhắc tới cái này? 

Hoàng Phủ Nam Ninh mặt trầm xuống, quay đầu ra. "Không đi!" 

"Vương gia? Hiện tại, mẫu hậu cũng đã đối với ta nhận sai, cũng đã không gặp cậu mợ, lại sai người cho Tuyết Y tìm môn đăng hộ đối, nghe nói lập tức sẽ làm. Nàng làm nhiều hành động như vậy, không phải đều là cùng bọn họ phân rõ giới hạn sao? Đây cũng là cùng ngươi bày tỏ quyết tâm của nàng a. Nếu nàng cũng đã làm bước này, ngươi làm con trai, cũng đừng có cùng mẫu hậu có loại tức giận này." 

"Mặc kệ. Dù sao bản vương không đi." Kiên quyết lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh giọng nói thập phần quyết liệt. 

"Vương gia?" 

"Tiểu bạch thỏ, ngươi đừng nói nữa, bản vương nói không đi chính là không đi" 

Người này. Tính tình thật đúng là bướng bỉnh đáng sợ, như một đứa bé giận dỗi. 

Hạ Mộng vô lực. 

Xem ra, thuyết phục không hiệu quả, chính mình chỉ có thể chọn lựa cách khác. 

Nhãn châu xoay động, lại ngẩng đầu lên."Vương gia, ngươi còn nhớ rõ, chúng ta khi trở lại kinh thành, ngươi vì không thể thành công lưu lại tiểu Tình, cho nên đáp ứng ta một điều kiện làm đền bù a?" 

" Thì như thế nào?" Khóe miệng kéo ra, Hoàng Phủ Nam Ninh chậm quay đầu lại. 

"Đã như vậy, như vậy - - " 

"Ngươi đừng dùng cái này uy hiếp bản vương đi đến phía mẫu hậu nhận sai. Bản vương không làm sai sao phải nhận?" 

Hay thật, thế nhưng hiểu rõ mục đích của nàng, còn kịp thời ra đòn phản kích? Hạ Mộng khóe miệng nhếch lên."Ta nói ngươi sai sao?" 

Ách? 

Hoàng Phủ Nam Ninh ngây ngẩn cả người. 

Kéo tay hắn, Hạ Mộng nhìn mắt hắn: "Vương gia, chuyện này, ngươi đúng, sai là Thái Hậu cùng Tuyết Y, tất cả mọi người đều biết rõ. Hiện tại, Tuyết Y đã bị xứng đáng trừng phạt, mẫu hậu cũng hoàn toàn cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ, những thứ này ngươi đều thấy trước mắt. Tuyết Y, ngươi không muốn tha thứ, không quan hệ, dù sao nàng chỉ là biểu muội mà thôi, lập gia đình cùng với chúng ta không có quan hệ gì. Nhưng là, mẫu hậu dầu gì là mẫu thân thân sinh ngươi, nàng sinh ngươi nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi cùng nàng lạnh nhạt như vậy là không nên. Nếu không phải là người làm mẹ, nàng sẽ bao dung ngươi sao?" 

"Ngươi đang ở đây giúp mẫu hậu nói chuyện?" Mâu quang trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh giọng nói u ám. 

Hạ Mộng không nói gì. 

"Ta là hi vọng mẹ con các ngươi hòa hảo a. Dù sao, các ngươi đều ở một chỗ, mỗi ngày ngẩng đầu không gặp cúi đầu không thấy, vì một chút chuyện này liên tục làm mình làm mẩy, được hay sao?" Huống chi, qua lúc quan sát, nàng cũng phát hiện, kỳ thật thái hậu nương nương thật sự tốt. Chính là có chút mềm, đối với nhà thân thích không hạ được nhẫn tâm, nhưng tổng thể mà nói, còn là một người tốt. Nếu như có thể, chính mình đương nhiên hy vọng có thể cùng nàng thân thiện hữu hảo. Bất kể thế nào, những ngày tiếp theo còn dài, trời mới biết nàng có phải thật hay không muốn ở nơi này vượt qua nửa đời sau. 

"Bao dung? Bản Vương không nhìn thấy là được." Khóe miệng kéo ra, Hoàng Phủ Nam Ninh mặc dù nói như vậy, nhưng là thanh âm rõ ràng đã yếu đi không ít. 

Vẫn còn cãi? 

Dầu gì làm con trai, khẳng định đối với mẫu thân mình cũng có vài phần tình cảm. Hiện tại, trải qua lễ rửa tội, lửa giận ban đầu chiếm giữ trong lòng dần dần biến mất, hắn đương nhiên cũng mong cùng mẫu thân thân thiện hữu hảo. Chỉ tiếc, hắn khổ nổi tìm không được lấy cớ mà thôi. 

"Vương gia ~ " 

Lại kéo dài thanh âm kêu một tiếng, ôm cánh tay hắn: "Ngươi coi như là vì tốt cho ta. Ngươi suy nghĩ một chút, chuyện này nguyên nhân gây ra hơn phân nửa là bởi vì ta. Nháo đến nháo đi, ta không sao, lại hại mẹ con các ngươi xích mích, việc này truyền ra ngoài, người khác sẽ ta thấy thế nào? Ta biết rõ ngươi không quan tâm ánh mắt người đời, nhưng ta một nữ nhi, ta quan tâm a. Ta còn muốn cùng nhiều quý phụ phu nhân qua lại. Ngươi coi như là tốt với ta, cùng mẫu hậu trò chuyện được không? Chỉ nói là nói chuyện mà thôi, cái khác đều không cần duy trì." 

"Thật sự? Chỉ nói chuyện?" 

Rốt cục, bậc thang được đưa tới cửa, Hoàng Phủ Nam Ninh thuận thế rơi xuống. 

Hạ Mộng vội vàng gật đầu."Ừ. Nói xong, ngươi muốn đi muốn ở, cũng không có vấn đề gì." 

"Vậy cũng được?" Rốt cục, Hoàng Phủ Nam Ninh gật cái đỉnh đầu cao quý của hắn, đáp ứng. 

Hô? 

Thật không dễ dàng a. Hạ Mộng nhịn không được thở dài một hơi. Bất quá, vẫn không quên kiễng chân, trên gương mặt của hắn ấn cái khẽ hôn: "Vương gia, ngươi thật tốt." 

Hừ hừ, thấy nàng thức thời, lại mềm giọng khuyên bảo, chủ động hiến hôn, dỗ hắn chậm rãi thong thả, trong lòng tất nhiên ổn. 

Bất quá - - 

Khóe miệng kéo ra, Hoàng Phủ Nam Ninh không vui nói: "Tiểu bạch thỏ, chỉ như vậy thôi sao?" Hắn cảm thấy chưa đủ. 

"Nếu không, vương gia muốn thế nào đây?" Nhẹ nhàng cười, Hạ Mộng biết rõ còn cố hỏi. 

"Nàng nói thử xem?" Hoàng Phủ Nam Ninh liền nở nụ cười, ôm nàng lên, sau đó - - 

"Đương nhiên là như vậy " 

Cúi đầu, bắt giữ môi nàng. 

"Ngô?" 

Hô nhỏ một tiếng, giãy giụa vài cái, Hạ Mộng khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười yếu ớt. Hai tay quấn trên cổ hắn, ngẩng đầu lên, để hắn thật tốt sủng nàng. 

Triền miên hôn, không biết kéo dài bao lâu. 

"Tiểu bạch thỏ." Khi hai người tách ra, Hoàng Phủ Nam Ninh nhịn không được đem nàng ôm vào lòng, thấp giọng gọi. 

Mềm mại rúc vào trong ngực của hắn, Hạ Mộng nhỏ giọng kêu: "Vương gia?" 

"Làm sao bây giờ, bản vương phát hiện, bản vương càng ngày càng thích nàng rồi?" 

Ách... 

Khóe miệng kéo, trong lòng, lại ngăn không được hiện lên một chút nhẹ nhàng đắc ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.