Sau đó, cuộc sống tựa hồ an bình xuống.
Vợ chồng quốc cữu vẫn còn vùng vẫy giãy chết, nhưng Vương thái hậu đã mặc kệ bọn họ, ngay cả gặp mặt cũng không.
Nghe nói Hạ Mộng đã trở lại, đám người Nhị Vương Phi rối rít gọi người đến thỉnh, nhưng nàng mới trở về kinh thành, thân thể khó chịu nên từ chối. Về phần Hoàng Phủ Nam Ninh, hắn đương nhiên cái gì cũng đều nghe theo nàng, chỉ cần cuộc sống có thể trôi qua thoải mái là tốt rồi. Mà Hạ Mộng, nàng cũng tuyệt đối để hắn được thoải mái, giống như hiện tại - -
"Vương gia, ăn bồ đào."
Thản nhiên bưng một mâm bồ đào đi tới, Hạ Mộng mặt mỉm cười, nhẹ giọng gọi.
Hoàng Phủ Nam Ninh ngẩng đầu, hai tay buông xuống bên người, khóe miệng nhếch lên: "Cho bản vương ăn."
"Tốt!"
Không hề do dự một chút nào, Hạ Mộng liền gật đầu, đi thẳng về phía trước, ngồi lên lan can ghế, sau đó cầm lấy một quả bồ đào, nhẹ nhàng bóc vỏ, đưa đến bên miệng của hắn."Vương gia, thỉnh."
Giai nhân đang bên cạnh, nũng nịu mềm giọng, còn có gì so với hưởng thụ đây?
Hoàng Phủ Nam Ninh đắc ý nhắm mắt. Há miệng ra, đem bồ đào nuốt vào.
"Ăn ngon không?"
Sau đó, Hạ Mộng nhẹ nhàng cười hỏi.
Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu: "Nàng đút, đương nhiên ngon."
Cho dù là ăn cái gì, đôi mắt hắn cũng không muốn từ trên người nàng dời đi, trong mắt chứa đầy ý cười thỏa mãn.
Nhận thấy ánh mắt có ý tứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-tho-vuong-phi-ac-ba-vuong-gia-cut/3046387/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.