Tất cả mọi người trong dịch quán đều có cùng phản ứng.
“Mộng mộng, cậu…”
Ngồi ở một bên, con mắt trừng đến mức muốn rớt ra ngoài, vẻ mặt Hạ Tình không thể tin được, nhìn cảnh vật trước mắt.
Dụi mắt, lại dụi mắt, sau đó lại xoa xoa nhiều lần, cuối cùng còn dùng sức nhéo cái eo thật mạnh – a, đau. Rốt cuộc nàng mới tin tưởng những gì mắt nàng nhìn thấy là sự thật, nàng không nhịn được la to.
“Tại sao?”
Lập tức bị gọi tên, người nào đó mơ hồ trả lời một tiếng.
“Cậu… rất đói bụng?” Nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng dính vài hột cơm, Hạ Tình nuốt một ngụm nước miếng, hỏi nhỏ.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nàng ta bất chấp hình tượng đến như vậy.
“Đúng vậy.” Dùng sức gật đầu, Hạ Mộng lại ăn thêm một miếng thịt lớn, nhai thật kỹ, trả lời, “tớ đói muốn chết đây.”
Lời vừa nói ra, một miệng đầy thức ăn, đều bị Hạ Mộng phun ra ngoài.
“Khụ khụ… khụ khụ… khụ khụ…”
Không chỉ có thế, nàng còn bị sặc.
“Nhanh lên, uống ngụm nước vào.” Hạ Tình bị giật mình, vội vàng đưa ly trà.
Hạ Mộng không khách khí, một hơi uống sạch, sau đó vỗ ngực một cái, trừng mắt nhìn nàng không vui: “Cậu nói cái gì đó?”
Đột nhiên hỏi một câu như vậy, nàng thật muốn giết người đó nha
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Nháy mắt mấy cái, gương mặt Hạ Tình tràn đầy nét hiếu kỳ, “Mấy ngày nay, rõ ràng ngươi ăn càng ngày càng nhiều nha. Hơn nữa, cả ngày, ngoại trừ ăn cơm thì là ngủ. Đây không phải là triệu chứng mệt rã rời sao?”
“Phi phi…”
Nghe nàng nói như vậy, Hạ Mộng chỉ có thể mở miệng nói hai chữ. “Hắn sao? Hắn muốn làm cho tớ mệt rã rời sao? Thân thể của bổn cô nương còn không đến mức kém như vậy nha.”
“Vậy cậu… tại sao lại...?”
“Cậu ngốc sao?” Bắt được bả vai của nàng, Hạ Mộng tới gần. “Tớ không biểu hiện như vậy, hắn nhất định sẽ quấn quít lấy tớ cả ngày lẫn đêm. Cậu cho rằng, cứ tiếp tục mãi như thế, tớ có thể chịu đựng được sao?”
A!
Hạ Tình không hiểu được: “Cậu nói… Cậu như vậy là…”
“Giả bộ thôi.” Hạ Mộng gật đầu lần nữa. “Tớ giả bộ ngủ, hắn cho là tớ mệt, tự nhiên sẽ không đối xử với tớ như thế nữa. Mà ăn thêm vài món, tớ tăng cân, vóc dáng thay đổi, chắc chắn hắn sẽ mất đi hứng thú với tớ nha.”
Haha, nhìn đi, kế hoạch của nàng hết sức hoàn mỹ nha. Hiện tại đang cố gắng để thay đổi hình tượng nha.
“Nha.” Rốt cuộc hiểu rõ, nhưng lập tức, vẻ mặt Hạ Tình lộ ra vẻ chế nhạo, “Tình yêu à, mỗi tối số lần Minh vương gia hắn dây dưa với cậu cũng không ít nha. Nếu không, cậu cũng không cần phải giả dạng như vậy để đối phó với hắn.”
“Cậu có thể không nhắc tới vấn đề này sao?”
Sắc mặt lập tức trầm xuống, Hạ Mộng u ám.
Mặt mũi Hạ Tình lại cười rất tươi: “Tớ đây rất hiếu kỳ nha. Khó có được nam nhân cảm thấy hứng thú với cậu, hơn nữa là cực kỳ hứng thú nha, liên tục quấn quít cậu hằng đêm… Tạc tặc, cậu thật đúng là có phúc nha.”
“Cậu câm miệng.”
Bảo nàng câm miệng mà nàng còn tiếp tục nói, sắc mặt Hạ Mộng lập tức trở nên hết sức khó coi.
Hạ Tình lại ra vẻ không nhìn thấy sắc mặt của nàng, lại nháy mắt mấy cái, cười hì hì: “Tình yêu àh, chẳng lẽ tớ nói sai sao? Hiện tại, tớ phát hiện, Minh vương gia hắn đói với cậu cảm thấy rất hứng thú nha. Hơn nữa, hiện nay, cho dù ở trước mặt chúng ta, hắn cũng thường xuyên làm một số hành động… Hắc hắc…” (hành động gì? Thỉnh các bạn tự suy nghĩ tiếp. Ta đây rất trong sáng. Ta rất trong sáng đó nha.)
“Cậu câm miệng. Câm miệng.”
Còn nói nữa sao? Hạ Mộng cảm thấy tức đến chết rồi đây.
Nàng ta không biết đây là chuyện cấm kỵ của nàng sao?
Mấy ngày qua, nàng bị tên khốn kia quấy rối mệt chết được. Cả ngày lẫn đêm, chỉ cần ở cạnh bên nàng, móng vuốt của hắn làm việc liên tục không ngừng nghỉ, không phải sờ soạng lung tung trên người nàng, thì là kéo nàng tới một góc không có bóng người, hôn một cái, ôm một cái, nếu là vào thời điểm tối tối một chút, hắn lập tức đem nàng túm về phòng, đóng cửa, làm việc.
Mặc kệ nàng phản kháng như thế nào, tên chỉ có một câu nói – bản vương thích!
Hơn nữa, hắn còn đem tác phong ác bá kiên trì áp dụng lên người nàng. Dù sao, mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, chỉ cần hắn ta muốn, hắn ta thích, nàng đều phải dùng toàn lực để phối hợp. Nàng phản kháng cũng vô dụng thôi. Ai kêu thể lực nam nữ khác biệt xa như vậy chứ. Đánh không lại hắn, cho dù muốn chạy, nàng cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. Dù sao, nơi này cũng là địa bàn của hắn nha. Huống chi, nếu làm ồn ào lên, người này còn có thể nghĩ ra những phương thức khác để trừng phạt nàng vào ban đêm nha. Mà các loại phương thức kia… Ai nha, chỉ cần nghĩ đến thôi là đủ để đỏ mặt rồi, chứ đừng nói đến chuyện…
Vội vàng lắc lắc đầu, đem những thứ ngổn ngang này ném qua một bên. Vừa ngẩng đầu lên, liền phát hiện mặt mũi tươi cười của Hạ Tình đang nhìn nàng.
“Tình yêu nha, sao vậy? Cậu đang nghĩ đến chuyện gì vậy?”
“Tớ đang nghĩ làm sao để đánh ngươi nha.”
Hừ lạnh một tiếng, Hạ Mộng liền đứng dậy, rượt theo tên đầu sỏ gây chuyện rồi cạn tàu ráo máng mà bỏ đi.
“A… tớ sai rồi. Tớ sai rồi. Tình yêu à, tha mạng cho tớ nha. Cậu tha mạng cho tớ đi mà. Tớ không nói nữa, tớ không nói nữa là được mà.” Hạ Tình đang bị nàng đuổi theo sau, vừa dừng lại thở lấy hơi, hai tay ôm đầu, la to.
“Hắc, cậu biết sai rồi sao? Mới là lạ đó. Cậu nha. Chính là chỉ biết ăn mà không biết chịu bị đánh sao? Nếu không dạy dỗ kỹ, cậu vĩnh viễn sẽ không nhớ. Hôm nay tớ không đánh chết cậu mới lạ đó.”
“A… Cứu mạng.”
“Không cho cậu chạy.”
“Haha. Cứu mạng. Mộng mộng, tha mạng đi mà.”
“Tha cho cậu mới lạ đó. Haha. Cậu nha, đáng đánh đòn.”
…
Có người chạy, có người rượt theo để đánh, tình hình ở hiện trường liền thay đổi nhanh chóng. Trước mắt, nhìn thấy hai cô nương rượt nhau vòng vòng thật đáng xem nha.
“Xem ra, tinh thần của vương phi thật tốt nha. Vương gia, ngươi không phải nói là nàng đang mệt chết sao, đang nghỉ ngơi mà.”
Đang lúc cãi nhau ầm ĩ, đột nhiên một âm thanh mang theo í cười lọt vào tai, Hạ Mộng chợt ngẩn người.
Vội vàng dừng bước, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hoàng Phủ Nam Ninh và Lý Như Phong không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt nàng.
Hoàng Phủ Nam Ninh ngược lại không có biểu hiện gì. Nhưng người đứng bên cạnh hắn kia… Cầu xin hắn đừng có cười một cách ác độc như vậy được không chứ? Hắn giống như tiểu nhân bắt được tận tay người khác làm chuyện xấu, làm cho nàng thật muốn đấm một đấm lên gương mặt như hoa như ngọc của hắn.
Bất quá, bây giờ không phải là lúc để tính toán thù riêng. Vội vàng dừng lại, đầu óc tính toán thật nhanh, Hạ Mộng khẽ gọi một tiếng –
“Nha.”
Thân thể liền mềm nhũng, ngã vào người Hạ Tình.
Hạ Tình cũng thật biết phối hợp với nàng, vội vàng duỗi hai tay ôm nàng vào lòng. “Mộng Mộng, cậu làm sao vậy? Đứng không vững phải không?”
“Tiểu bạch thỏ.”
Hoàng Phủ Nam Ninh trông thấy như vậy, sắc mặt đột biến, vội vàng chạy tới, đoạt lấy người yêu ôm vào lòng: “Nàng làm sao vậy? Lại cảm thấy không thoải mái ở đâu?”
“Vương gia, thiếp thân không sao. Chẳng qua cảm thấy hơi mệt, chân đứng không vững, cho nên mới…” Cái đầu nhỏ nhắn liền chui vào ngực hắn, Hạ Mộng thỏ thẻ.
“Thật vậy sao, Vương phi. Vừa rồi, thần còn trông thấy người và Tô mỹ nhân cãi nhau ầm ĩ ở đây mà. Nhìn bộ dáng của người vừa rồi, tuyệt không giống như bộ dáng mệt chết đi được nha.” Vừa mới dứt lời, Lý Như Phong bắt đầu dồn nàng đến chân tường, không cho nàng sống an nhàn mà.
Hạ Mộng nghe vậy, liền nghiến răng – tên họ Lý kia, ngươi khá lắm. Chuyên môn nhắm vào ta đúng không. Hãy đợi đấy, một ngày kia, cô nương ta nhất định trả lễ đầy đủ cho ngươi.
Nhưng mà bạn tốt của Hạ Mộng cũng không phải là người dễ bị ức hiếp nha. Thân là bạn tốt nhiều năm của nàng ta, chỉ số thông minh của Hạ Tình cũng không phải là thấp. Lập tức cười một tiếng, nàng nhỏ nhẹ nói: “Haha, Tướng gia, lời này của ngươi thật không đúng rồi. Thân thể của Minh vương phi thật sự không được khỏe. Vừa rồi đùa giỡn cùng với ta, cũng bởi vì chúng ta nói chuyện thật hăng say, nên nàng có vẻ trông khỏe lại thôi. Nhưng hiện tại, ngươi nhìn thử xem, chẳng phải nàng ta đã không còn chút hơi nào hay sao.”
Thật vậy sao?
Hạ Mộng cật lực gật đầu, lại trở nên ‘vô lực’ dán chặt vào lòng Hoàng Phủ Nam Ninh.
Giai nhân ngày đêm nhung nhớ, được hưởng loại ân sủng tối cao này, hắn làm sao có thể bỏ qua được chứ. Mặt mũi tràn đầy vẻ hưởng thụ, Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng ôm chặt nàng, không chút nào hoài nghi lời nàng nói.
Nghe vậy, Lý Như Phong cũng chỉ có thể cười nhẹ.
“Nếu Tô mỹ nhân đã nói như vậy, hạ quan cũng không còn lời nào để nói. Bất quá, vương phi, hôm nay người nên nghỉ ngơi sớm một chút. Đợi đến khi nghỉ ngơi đủ, ngày mai chúng ta mới cảm thấy khỏe khoắn để xuất phát nha. Từ Giang Nam đến kinh thành, đường xá xa xôi, nếu hiện tại cơ thể không khỏe, chỉ sợ đến lúc đó, ngươi không chịu nổi đâu nha.”
Cái gì???
Nghe những lời đó, Hạ Mộng lại trở nên sững sờ.
“Phải xuất phát rồi sao?”
“Ngày mai sao?” Hạ Tình vội hỏi.
Lý Như Phong lập tức mở to mắt: “Vương gia, chẳng lẽ người không nói cho các nàng biết sao?”
“Có cái gì cần thiết mà nói chứ? Các nàng lại không có vấn đề gì, chỉ cần tùy tiện thu thập một ít quần áo rồi đi theo chúng ta là được thôi. Nói sớm hay nói muộn cho các nàng cũng đâu có khác nhau là mấy.” Nhún nhún vai, Hoàng Phủ Nam Ninh tiếp tục bày tỏ thái độ miệt thị đối với nữ nhân.
Giỏi lắm.
Hạ Mộng cắn răng. Khốn kiếp, lại dám ở trước mặt nàng mà coi khinh phụ nữ sao? Đem nàng và bằng hữu của nàng coi rẻ giống như nhau. Khuya hôm nay, nhất định phải cắn cho hắn mấy cái hả giận.
Nhưng bề ngoài, nàng lại cọ cọ mặt trên quần áo của hắn, nũng nịu mở miệng nói: “Vương gia, ta mệt mỏi nha.”
“Tại sao lại mệt?” Nghe nàng nói thế, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức chau mày, “Thân thể của nàng cũng thật là mảnh mai yếu đuối.”
Xì…
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhẹ, Hạ Mộng có thể khẳng định đó là Hạ Tình.
Thanh âm nhỏ nhẹ dịu dàng, hai tay nhỏ bé cũng nắm chặt ống tay áo của hắn, toàn tâm dựa dẫm vào hắn.
“Được rồi. Được rồi.” Cuối cùng không kềm lòng được với giọng nói nhỏ nhẹ của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh một tay ôm eo nàng, “Đi thôi. Đi về nghỉ ngơi.”
“A.” Hạ Mộng ngây ngẩn cả người. “Vương gia, ngài… thiếp…” Cũng không trông cậy hắn sẽ làm như vậy với nàng nha. Nàng có chân mà, chính mình có thể tự đi được.
“Nàng không phải đang mệt mỏi sao?” Hai mắt mở to, Hoàng Phủ Nam Ninh nghiêm mặt, hỏi.
“Ta…” Thôi được. Nói đến đây, nàng ngược lại không biết cách nào để rời khỏi hắn. Cũng chỉ có thể cuối đầu xuống, vô lực tựa vào ngực hắn, hai tay ôm cổ hắn, “Vậy thì đành phải khiến vương gia vất vả rồi.”
Nhìn thấy bộ dáng nàng biết điều như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh hai mắt cười híp. “Không có việc gì, nàng nhẹ như vậy, đây chỉ là việc nhỏ thôi. Chúng ta trở về đi.”
Ôm nàng sải bước thật nhanh đi về.
“Vương gia, cẩn thận một chút nha.”
Sau lưng lại nghe giọng cười mỉm của Lý Như Phong, Hạ Mộng thật hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi – nam nhân khốn kiép, đây là chuyện giữa hai người bọn họ, liên quan gì đến hắn chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]