Chương trước
Chương sau
"Ha ha ha? Ha ha ha?" 

Trong hậu cung của hoàng đế, một tiếng cười phóng khoáng độc quyền có một không hai của Tô mỹ nhân đã bắt đầu từ một khắc trước cho tới bây giờ vẫn không ngừng nghỉ. 

"Cười chưa đủ sao?" 

Ngồi ở đối diện, trơ mắt nhìn Tô mĩ nhân ôm bụng lăn qua lăn lại trên giường, Bộ Nhu Nhi ẩn nhẫn hồi lâu, rốt cục nhịn không được nghiến răng nghiến lợi hỏi. 

"Chưa?" 

Lên tiếng kêu to, Tô Tiểu Tình cầm một bên chăn, dùng sức cắn góc chăn, nhưng vẫn là không thể ngăn chặn trong nội tâm muốn cười thật to 

Mà ở bên ngoài bọn cung nữ,thái giám, mọi người cũng đều cúi gập đầu xuống, bả vai hơi run run. Không cần phải nói, tất cả đều là bị nghẹn vì cười. 

Không phải bọn họ cố ý cười nha, chỉ là nhịn không được. 

Hiện tại, hoàng cung cao thấp, ai chẳng biết, ngày hôm qua, Minh vương gia tâm huyết dâng trào mang theo Minh vương phi hồi vương phủ, hai người nhân lúc bốn bề vắng lặng, quấn quýt triền miên, chính là đến lúc cao trào, lại bị hoàng thượng trông lúc nhàn nhã đi dạo bắt gặp. Hơn nữa, Lí tướng gia bởi vì có việc bẩm báo, cũng liền tháp tùng theo sau hoàng thượng, vì thế, hắn cũng thấy rất rõ ràng tình huống đó. 

Hơn nữa, nghe nói —— chính là nghe nói mà thôi —— sau khi bị phát hiện, Minh vương gia bị dọa sửng sốt, Minh vương phi sợ hóa choáng váng, hai người đều không kịp phản ứng gì. Mà hoàng thượng thì lại sợ tới mức nhảy bật lên kêu to. Không chỉ có như thế, khi Lí tướng gia muốn kéo hắn đi, hắn liền thối lui quay người vừa chạy vừa hô. 

Cho nên, mọi người đều biết chuyện này, đều là nhờ hoàng thượng truyền ra ngoài. 

Một khắc sau, Minh vương gia mới vất vả khôi phục bình thường, chạy nhanh đuổi theo. Nhưng hoàng thượng đã chạy đi thật xa không còn thấy bóng dáng đâu nữa, cử chỉ lạ lùng của hắn cũng làm cho vô số cung nữ thái giám tò mò. Tuy rằng Minh vương gia dùng mặt lạnh cảnh cáo mọi người câm miệng, về sau không được nhắc lại một chữ. Nhưng là, bên ngoài thì mọi người tất nhiên sẽ không nói cái gì, nhưng lại ngấm ngầm truyền tai nhau, làm sao mà họ có thể truyền miệng nhau nhanh đến thế? Cứ như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, không đến nửa ngày, sự tình đã truyền ra cả hoàng cung trên dưới đều biết? Lại qua thêm một buổi tối, chỉ sợ toàn bộ hoàng thành này ai ai cũng biết? 

Mà Tô Tiểu Tình, sau khi nàng biết được sự tình, rõ ràng giật mình sửng sốt cả đêm. Lại vất vả đợi cho Bộ Nhu Nhi tới, cười nhạo nàng một phen. 

" Có phải không? Tốt lắm, cậu cười đi, cứ việc cười." Nghe vậy, Bộ Nhu Nhi khóe miệng giật giật, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. 

Tô Tiểu Tình liền không chút khách khí tiếp tục lăn qua lăn lại, cất tiếng cười to. 

Nàng nhịn không được muốn hỏi: " Cậu yêu quý, cậu phải làm sao bây giờ? Không phải, Minh vương gia chỉ cùng Lí tướng gia có quan hệ xác thịt sao? Sao kết quả là, hai người các cậu như thế nào lại... Còn, bị người bắt gặp? Ha ha ha?" 

"Tốt lắm cứ cười đi?" Cười yếu ớt, Bộ Nhu Nhi gằn từng chữ một, "Chậm rãi mà cười. Chờ cười xong, mình cũng có cái vấn đề muốn hỏi cậu." 

"Cái gì, cái gì?" 

"Cậu nói xem, Hoàng Thượng đã hơn hai mươi, như thế nào một hoàng tử đều không có? Hơn nữa, buổi sáng ngày hôm qua, vừa thấy ta cùng Vương gia ở cùng một chỗ, hắn nhảy lên cao ba thước, mặt mũi trắng bệch, sau đó điên cuồng chạy đi kêu to như người bị sốc nặng. Cậu nói, hắn có phải được nữ nhân quá yêu mến, mắc chứng sợ hãi khi thân thiết hay không? Hơn nữa, căn bệnh này hình như không nhẹ." 

"Ách...". 

Tô Tiểu Tình lập tức cười không nỗi. 

"Này... Tớ làm sao mà biết?" 

"Thật không biết không?" Đuôi lông mày nhướng lên, Bộ Nhu Nhi ngồi xuống mép giường, "cậu yêu quý, đừng trách mình chưa cho cậu cơ hội. Lúc trước, mình nhìn thấy Hoàng Thượng cùng cậu khi ở cùng một chỗ, biểu hiện khác thường của hắn ta không phải không có phát hiện. Nhưng là, mình không nói lời nào, chính là luôn chờ cậu chủ động thẳng thắng nói với mình thôi." 

" Bọn mình nào có chuyện gì? Cậu nhìn lầm rồi? Chắc chắn là nhìn lầm rồi?" Vội vàng lắc đầu, Tô Tiểu Tình lớn tiếng phủ nhận. 

Bộ Nhu Nhi cười lạnh." Nếu quả thật là mình nhìn lầm vậy tại sao cậu lại khẩn trương như vậy? Còn không dám nhìn vào mắt mình?" 

"Mình không có?" 

Lập tức lắc đầu, Tô Tiểu Tình quay đầu nhìn nàng. 

Bộ Nhu Nhi mặt lạnh nói: " Tô mỹ nhân, mời cậu nhìn vào mắt mình này, trong vòng mười giây." 

"Mình..." 

"Có làm được hay không?" 

Được rồi, nàng thừa nhận, nàng làm không được. Tô Tiểu Tình phẫn nộ cúi đầu: "Được rồi, mình thành thật với cậu được chưa?" 

"Vậy nói đi?" Bộ Nhu Nhi không kiên nhẫn nói. 

" Không phải mình đang nói đây sao?" Chạy nhanh đi qua, Tô Tiểu Tình thì thầm bên tai của nàng. 

"A? Cậu... Mình tin nỗi không? Thì ra là thế?" 

Theo lời nói thì thầm vào tai, sắc thái trên gương mặt Bộ Nhu Nhi từ kinh ngạc biến thành hoảng sợ, cuối cùng là biến thành buồn cười. 

" Đàn ông trong nhà Hoàng Phủ này, có phải đều có vấn đề hay không nhỉ?" Nghe nàng đem chuyện xưa nói xong, Bộ Nhu Nhi nhịn không được hỏi. 

Tô Tiểu Tình vội vàng gật đầu: "Mình cảm thấy đúng là có vấn đề?" 

Bộ Nhu Nhi bất giác nhíu chặt mày. 

"Cậu yêu quý." Lập tức tiến lại gần, Tô Tiểu Tình nhỏ giọng nói, "Cậu phải tính làm sao bây giờ? Minh vương gia tựa hồ nổi lên hứng thú với cậu rồi?" 

"Cậu đừng nhắc lại chuyện này nữa." Nhếch miệng cười một cái, Bộ Nhu Nhi trong lòng đầy phiền muộn. 

"Ai, sao mình không nhắc chứ? Mình suy nghĩ, hắn đối với cậu tốt như vậy, hơn nữa cậu nói cậu cũng thích hắn, nếu không, cậu cũng chẳng phải nhớ hắn?" Nháy mắt mấy cái, Tô Tiểu Tình nhỏ giọng nhắc nhở. 

Bộ Nhu Nhi liếc mắt một cái."Sau đó, mình chia chia sẽ một người đàn ông với một người đàn ông khác sao? Hơn nữa, cậu cũng sẽ ở lại đây, cùng chia sẽ nam nhân với nhiều người phụ nữ khác, còn phải chấp nhận các tật xấu của hắn? Cứ như vậy, mỗi ngày của chúng ta sẽ vô cùng vui vẻ." 

"Không cần?" Vừa nghe lời này, Tô Tiểu Tình sắc mặt liền thay đổi, vội vàng nắm lấy cánh tay của Bộ Nhu Nhi. 

Bộ Nhu Nhi khóe miệng giật nhẹ, mâu quang trầm thấp xuống. 

"Nếu đã như vậy, xem ra, cần phải tiến hành kế hoạch trước một bước mới được." 

"Cậu yêu quý, cậu đang nói cái gì? Kế hoạch... cậu nói kế hoạch kia sao?" Lập tức mở to hai mắt, Tô Tiểu Tình nhỏ giọng hỏi. 

Bộ Nhu Nhi lập tức cười: "việc này không cần cậu xen vào, cậu chỉ cần ngoan ngoãn đợi ở trong này, không đến ba tháng, mình nhất định đưa cậu thoát ra ngoài." 

"Thật không?" 

Nghe vậy, Tô Tiểu Tình mở to hai mắt, thanh âm bởi vì kích động, vọng vào lỗ tai của Bộ Nhu Nhi, đau rát. 

"Tứ tẩu? Tứ tẩu?" 

Vừa mới dứt lời, liền nghe bên ngoài có tiếng kêu to truyền đến. Tiếng kêu này chẳng phải ai khác ngoài đứa trẻ nàng yêu chết đi sống lại chính là Nam Vân công chúa. 

"Vân Nhi?" 

Vội vàng xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn, Bộ Nhu Nhi đi ra ngoài đón nàng. 

"Tứ tẩu?" Lập tức, tiểu mỹ nhân đã vượt qua cửa đi đến trước mặt nàng. Cầm tay nàng, mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm vào nàng, Nam Vân công chúa vẻ mặt tò mò hỏi, "Muội nghe nói, sáng sớm ngày hôm qua tẩu cùng tứ ca bên trong Phượng Minh Điện thân thiết, lại bị Hoàng Thượng ca ca bắt gặp, có phải hay không? Tứ ca đã làm chuyện đó ư? Vì sao muội cảm thấy chuyện này sao có thể chứ?" 

Ngao? 

Nghe một loạt câu hỏi giống như liên châu pháo, thái dương của Bộ Nhu Nhi bắt đầu ẩn ẩn đau. 

"Vân Nhi, đó là chuyện của chúng ta, chúng ta tự giải quyết, muội không cần lo lắng?" Nhớ tới ngày đó hai má của nàng bắt đầu đỏ ửng lên. 

"Cái gì mà chuyện của chúng ta a? Tứ tẩu chỉ lớn hơn muội hai tuổi? Sang năm muội cũng có thể xuất giá?" Không hờn giận cắn môi, Nam Vân công chúa thấp giọng lẩm bẩm. 

Việc này, Bộ Nhu Nhi cũng chỉ có thể cười khổ. 

"Này thật sự không có đáng nói. Về sau, chờ muội gả cho người khác, muội liền biết chuyện gì xảy ra." 

"Nhưng mà Như Phong ca ca có nguyện ý thú muội không? Nhiều năm như vậy, huynh ấy một chút thành ý cũng không có, thật tức chết muội mà?" 

Ách... 

"Vân Nhi, muội vì sao lại đem lòng mình đặt trên người Như Phong sâu nặng như vậy?" 

"Muội chỉ là thích hắn? Vài năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy hắn muội liền thích hắn. Muội từng thề, đời này kiếp này, nhất định phải lấy hắn?" 

"Muội tỉnh mộng đi! Hắn đời nàỳ sẽ không có ý thú muội đâu!" 

Hừ, một tiếng không hờn giận quát khẽ theo ngoài cửa truyền đến, Nam Vân công chúa sửng sốt, chạy nhanh đến nắm chặt tay của Bộ Nhu Nhi. 

"Tứ ca, sao huynh lại tới đây?" 

"Hạ triều, ta tới đón Vương phi của ta trở về, không được sao?" Sải bước tiêu sái tiến vào, Hoàng Phủ Nam Ninh cao giọng trả lời. 

"Hành hành hành." Vội vàng gật đầu, Nam Vân công chúa lui qua một bên, trơ mắt nhìn hắn tiến đến. 

Tùy tiện đi đến bên người Bộ Nhu Nhi, Hoàng Phủ Nam Ninh một phen ôm lấy vai của nàng hỏi: "Tiểu bạch thỏ, hôm nay bọn họ có hay không lấy sự kiện kia cười nàng?" 

Có không? rất nhiều! Nàng sáng sớm đã bị mấy nụ cười làm cho tức chết. 

"Không có! Muội chỉ hỏi tứ tẩu vài câu mà thôi, muội có cười tẩu ấy đâu?" Nhưng là, lập tức có con thỏ ngốc tự động hướng cây cọc đụng vào. 

"Ân?" 

Hoàng Phủ Nam Ninh mâu quang tối sầm lại, lập tức quay đầu. 

"A a a, muội thực không có nha? Muội chỉ là tò mò tới hỏi hỏi mà thôi... muội, muội đi đây! Muội còn có việc, muội đi đây." 

Bị ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn toàn thân mà lạnh cả người, Nam Vân công chúa lớn tiếng kêu, xoay người chạy đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.