Chương trước
Chương sau
" Sao có thể như vậy? Bọn họ đến truy vấn người hiện tại giúp tìm đức lang quân trong mộng cho các vị tiểu thư đến đâu rồi phải không?" 

Ha ha, quả nhiên là nha đầu tâm phúc của nàng, thật là nhanh trí. 

Tinh thần lập tức phấn chấn, Bộ Nhu Nhi đứng lên:" Bất kể các nàng muốn làm gì, binh đến tướng đở, nước đến đất chặn, nếu người ta đã chủ động tìm đến chúng ta, dù gì họ cũng là ngoại thích, ta không muốn người ngoài nói ta tiếp đãi không được tốt. Nói rồi quay lại gật đầu với tiểu Nha hoàn vẫn đang chờ ngoài cửa:: "Mau mời họ vào và dâng trà trước đi" 

Nghe nàng nói vậy, Linh nhi có ý không vui, ngập ngừng: " Vâng... Vương phi..." 

Bộ Nhu Nhi đập khẽ vai nàng: " Đừng nói nữa, để ta thu thập một chút, chúng ta không nên hẹp lượng, nên đi ra ngoài gặp khách thôi" 

"...Vâng". Tuy rằng trong lòng không cam tâm tình nguyện, nhưng chủ tử đã nói vậy, Tú Nhi đành phải gật đầu, đỡ nàng đến bàn trang điểm. 

Đây đồ trang sức, phấn son đã từ lâu đều không dùng tới. 

Bộ Nhu Nhi cố ý thay đổi trang phục mới, bới tóc cũng thay đổi, trang sức chọn đi chọn lại, thử đến vài lần cuối cùng mới chọn được vài món hảo hạng, làm tôn lên dáng vẻ quý phái của nàng, Nhìn lại trước gương một lần thấy hiện ra một nữ nhân xinh đẹp nghiêng thành mà cực kỳ quý phái, mới từ từ đưa tay cho Tú nhi đỡ nàng, chậm rãi ra ngoài. 

Mà lúc này mẹ con Bộ phu nhân đã chờ đến sốt ruột, nhấp nhổm không yên rồi. 

Bỗng nghe tiếng thông báo: " Vương phi đến", bốn người liền đứng dậy, sửng sốt nhìn nữ nhân rực rỡ kia - là nàng, tiểu nha đầu khúm núm trước kia sao? Này là một mỹ nhân trang phục và trang sức khỏi cần miêu tả: trang mục xa hoa rực rỡ mới tinh, trang sức tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp lại trang điểm khéo léo càng tôn lên vẻ đài các cao sang, nàng từ xa đi tới, khi độ nhàn nhã, tư thái ung dung, thât đúng là phong thái của một vị phu nhân. Trong trí nhớ kia, tiểu nha đầu rụt rè sợ hãi dường như không còn tồn tại nữa. 

" Bộ phu nhân, tam vị tiểu thư, thấy Vương phi còn không mau hành lễ?" Lập tức, quản gia của vương phủ đứng bên lạnh giọng quát. 

Bốn mẹ con Bộ phu nhân nghe vậy hơi ngẩn người ra, rồi bước nhanh lại phía nàng giả vờ giả vịt cúi người hành lễ: " Tham kiến Minh Vương phi" 

" Nương, đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ, mau mau đứng dậy, đều là người một nhà, khách khí như vậy làm gì?" 

Trên mặt hiện nét cười tươi, Bộ Nhu Nhi ôn nhu nói, nhưng cũng chỉ nói mà thôi, cũng không đến bên nâng các nàng dậy. Đợi một lúc không thấy nàng có hành động gì, mẹ con bốn người vừa ngẩng đầu lên, thấy nàng sớm đã an tọa trên thượng vị.

" Nương, các vị tỷ tỷ, các người cũng ngồi đi", chỉ tay vào ghế phía dưới, Bộ Nhu Nhi tiếp tục ôn nhu cười nói. Nhưng trong nụ cười, đều có mấy phần giảo hoạt quá đi. 

“ Ngươi?” 

Đại tỷ nhịn không được, lại định giống như xưa to tiếng quát mắng nàng, nhưng Bộ phu nhân nhanh miệng cản lại: “Đừng nói nữa, mau lại đây ngồi đi” 

Nghe mẫu thân khuyên bảo, khẽ cắn môi nuốt hận vào trong, các nàng tự tìm vị trí ngồi xuống. Liền ngay đó, nha hoàn tới dâng trà. 

Bộ Nhu Nhi tay nâng chung trà, trước sau vẫn ôn nhu cười nói: “ Nương, tỷ tỷ, các người hãy nếm thử trà này đi. Đây là trà Thái hậu mới ban cho ta, ta uống qua vài lần, cảm thấy hương vị quả thật đặc biệt, các người nên thử xem sao? 

Vừa nghe nói là Thái hậu nương nương ban cho, mẹ con bốn người lập tức mắt sáng lên, chạy nhanh bưng chén lên uống liền. Sau đó vờ vịt gật đầu, Bộ phu nhân cười nịnh nói: 

“ Ôi chao! Hương vị quả nhiên đặc biệt” 

Bộ Nhu Nhi cả cười: “ Nếu đã thích như vậy Đại nương nên uống nhiều nhiều một chút, dù sao trà này Thái hậu ban cho ta vẫn còn khá nhiều” 

Nàng nói như vậy không phải là để khoe khoang, trêu cợt các nàng sao? Nhị tiểu thư ra chiều khó chịu, nỗi ghen tị hiện lên trên mặt rồi. Nhưng không đợi nàng lên tiếng, Bộ phu nhân liếc nàng một cái: “ Khi ở nhà ta đã nhắc nhở các người cái gì? Quên rồi sao?”. 

Nhị tiểu thư lập tức cúi đầu, lặng im không dám nói. 

Xem ra hôm nay các nàng thực sự có chuyện quan trọng mới tới rồi? Khóe miệng nhếch lên một chút cười, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng hỏi: “ Đại nương, tỷ tỷ, các người hôm nay thế nào lại có nhã hứng đến đây thăm ta?” 

Nhìn nàng có đôi phần ai oán, Bộ phu nhân nói: “ Vì người không quay về thăm chúng ta, nên chúng ta đến thăm người vậy thôi” 

Nghe vậy Bộ Nhu Nhi vờ ngượng ngùng cúi mặt: “Việc này… không phải ta không nghĩ đến việc trở về, mà là Vương gia, ngài không đồng ý…” 

Quả thật như vậy, lức trước trước mặt bọn họ nói nhất định trừng trị, làm cho nàng về sau không liên quan tới bọn họ nữa. Lời này chính là của Hoàng Phủ Nam Ninh nói ra, các nàng không dám phản đối, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ lướt qua trước mặt mà thôi. Nhưng nói thế nào, Bộ phủ cũng là ngoại gia của nha đầu kia, nha đầu kia cũng không có cách gì cắt đứt mọi quan hệ với nơi mình sinh ra và lớn lên được. Vả lại, dù Hoàng Phủ Nam Ninh không thích, nhưng chỉ cần nàng nhớ, nàng trở về gặp bọn họ liệu ai dám cản? Nhất định là có vấn đề. Nhưng bọn họ khổ sở chờ đợi, thời gian cứ chậm chạp trôi qua mà vẫn không thấy bóng nàng, vậy là bọn họ phải tự mình tới Vương phủ tìm nàng thôi. 

“ Thật là… tứ nha đầu, sư huynh của người từ biên ải đã trở về, hiện tại sẽ ở nhà chúng ta, chẳng lẽ người không về gặp hắn? Trước đây không phải người cùng hắn có quan hệ rất tốt sao? Bộ phu nhân ngẩng đầu hỏi. 

Bộ Nhu Nhi sửng sốt: “Ồ?” thì ra hắn ở nơi đó, mà nơi đó… có đánh chết nàng cũng không quay về. 

Nàng nhẹ lắc đầu: “ Không phải ta không nghĩ tới, nhưng trước đây, chính các người cũng nghe Vương gia không cho ta trở về, mà lời nói của Vương gia ta đây không thể không nghe”. Cho nên đừng có nằm mơ nữa, nàng muốn vĩnh viễn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ? Bao gồm các nàng … nhưng còn hắn? 

Nghe vậy, Bộ phu nhân sắc mặt có chút xấu hổ: “ Tứ nha đầu, việc này…”, càng nghĩ một hồi lâu, dũng khí dường như lại giảm đi một phần, “ Chúng ta hôm nay tới đây, chính là muốn nói cùng ngươi, nếu có gì ủy khuất, cứ về nhà nói lại cùng chúng ta, chúng ta nhất định giúp ngươi. Những chuyện trước kia chúng ta xin lỗi ngươi, lần đó người trở về những việc làm với chúng ta cũng đủ rồi, chuyện quá khứ không nên nói ra nữa, từ nay chúng ta quan hệ thân mật, ngươi thấy thế nào?” 

Ha ha ha? 

Nghe những lời đó, Bộ Nhu Nhi nhịn không được cười to 

Làm bộ cả nửa ngày, thì ra các nàng đến tìm quan hệ ư? 

“ Đại nương, ngươi cho rằng mười sáu năm qua, bốn mẹ con các ngươi luôn khi dễ ta, ta chỉ mắng chửi các ngươi chút ít trong ngày lại mặt, vậy mà có thể hòa dễ dàng vậy sao?” Nàng cũng không cho rằng mình là người độ lượng chút nào. 

“ Nha đầu kia, người…” Nhìn nha đầu này bây giờ đã mồm miệng lợi hại biết nhường nào. Các nàng đã hạ mình đến cùng nàng nói chuyện, muốn cùng nàng giao hảo, vậy mà nàng còn làm bộ cao cao tại thượng, phẫn nộ với các nàng ư? Bộ phu nhân cũng thấy được ý tứ trong lời nàng, có vài phần hoảng hốt: “ Tuy nói rằng 16 năm qua chúng ta đối với người không được tốt lắm, nhưng ít ra chúng ta cũng cho ngươi ăn, cho người mặc, còn cho người được bình an lớn lên như vậy, cũng đủ làm cho người không thất vọng chứ?” 

Nghe vậy, Bộ Nhu Nhi cười lạnh: “ Đại nương, cho ta ăn, cho ta mặc không phải là nhiệm vụ của cha ta hay sao? 16 năm qua quần áo ta mặc, cơm ta ăn đều là bổng lộc cha ta cực khổ hết lòng vì nước vì dân mà có được, làm cho ta được lớn lên bình an như vậy là cha ta, không phải các ngươi” 

“ Ngươi…” 

Càng nghĩ càng buồn cười, đây là lý do các nàng nghĩ có khả năng nhất áp chế được nàng sao? Bảo làm sao, vừa mới ra khỏi miệng, nàng liền đơn giản một câu phản bác? Bộ phu nhân cả kinh, nhưng lại phát hiện ra chính mình cũng không làm sao mà biện bạch lại nàng. Quả thật, nha đầu kia đã không còn là nha đầu nhút nhát ngày xưa nữa rồi, đúng là uy quyền nhờ chồng ( Nhiên ở tại phu chả biết dịch là gì, chém bừa thôi hix, ai biết xin chỉ giáo nhé) 

Nhớ ngày đó, chỉ cần ta nói lời dễ nghe, nàng liền cảm kích vô cùng. Nàng lúc nào cũng yếu đuối, lúc nào các nàng cũng có thể tùy tiện quát nạt, chà đạp. Nhưng hiện tại, mới được gả đi vài ngày, nàng liền thay đổi không ngờ, kiêu căng ngạo mạn không xem các nàng ra gì. 

Thấy mẫu thân bị nàng đem thể diện dẵm nát dưới bàn chân, tam tiểu thư cũng ngồi không yên: “ Tứ nha đầu, người đừng quá ngạo mạn khinh người, nếu người không sống ở nhà chúng ta, ngươi cho là người có thể tham gia tuyển phi, cuối cùng tước bình trúng tuyển mà lên làm Minh Vương phi sao?” 

“ Ái chà, cũng phải, đối với phương diện này ta muốn cảm kích các ngươi. Tuy rằng các ngươi không thích ta, tốt xấu các ngươi vẫn làm ta tham gia tuyển phi. Nếu không ta cùng Vương gia quả thật vô duyên rồi” Nghe những lời ấy, Bộ Nhu Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.