Chương trước
Chương sau
Vừa thấy nàng nhào tới, thân thể Hoàng Phủ Nam Ninh cứng đờ, nhưng cũng không đẩy ra. 

Sau đó, lặng lẽ quay đầu,Bộ Nhu Nhi liền thấy bạch quang chớp lóe, Thất vương phi hét lên một tiếng, toàn bộ màn che rơi xuống. 

Theo sau đó là một tiếng giòn vang của bảo kiếm rơi xuống đất, thanh âm vô lực của Thất vương gia truyền đến: “ Tứ hoàng huynh, như vậy là có thể chứ?” 

“ Việc này ngươi hỏi ta làm gì?” Trên đỉnh đầu, thanh âm nhàn nhạt trước sau như một của Hoàng Phủ Nam Ninh vang lên. 

Ngay sau đó, Bộ Nhu Nhi liền nghe thấy thanh âm càng thêm vô lực của thất vương gia: “ Tứ hoàng tẩu, thần đệ đã giáo huấn nàng, người hài lòng không?” 

“A?” Một tiếng hô nhỏ vang lên, Bộ Nhu Nhi từ từ quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt đất máu tươi chảy ra lênh láng. Thân thể nàng lập tức run lên, vội vàng quay đầu lại, tay nắm chặt y phục Hoàng Phủ Nam Ninh khẻ nói: “ Hài lòng” 

“ Như vậy, tứ hoàng huynh, thần đệ có thể mang theo vương phi của thần đệ trở về không?” 

“ Đi đi? Nhớ kỹ ta đã nói qua với đệ. Nếu như còn có lần sau, như vậy, liền không dễ dàng chấm dứt như hôm nay.” 

“ Thần đệ biết. Đa tạ tứ hoàng huynh” 

“ Ừm” 

“ Đa tạ tứ hoàng huynh cùng tứ hoàng tẩu” 

Nghe giọng điệu Thất vương gia, thế nào lại có phần nghiến răng nghiến lợi? Khóe miệng cong lên, Bộ Nhu Nhi thật hối hận vì cái gì lại giả dạng một tiểu bạch thỏ nhát gan, sợ phiền phức. Hiện tại nàng rất muốn quay người lại nhìn biểu tình của thất vương gia? 

“ Vương gia?” Nắm chặt ở giữa, nàng nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Hoàng Phủ Nam Ninh. 

“ Làm sao vậy?” Hoàng Phủ Nam Ninh lại lập tức cúi đầu. 

“ Thiếp muốn biết, là ai đã nói cho thất đệ muội chuyện của thiếp cùng Lí tướng gia?” 

“ Đúng rồi?” Nhờ nàng nhắc nhở, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức nhớ ra. Hắn liền đem Bộ Nhu Nhi đẩy sang một bên, đem hai cái người đang tính xoay người chạy trốn quay lại “Các ngươi đứng lại. Ta còn chuyện muốn hỏi các ngươi?” 

“ Tứ hoàng huynh, cái này hoàng đệ thực không biết?” Thất vương gia khẩn trương lắc đầu, mặt tái lại------ vốn cho rằng hết thảy đều đã kết thúc, vì cái gì, chính mình cũng không thể vượt qua cánh cửa này, sẽ có chuyện gì nữa đây. 

Hắn vội vàng đẩy vương phi nhà mình: “ Người nào nói cho nàng mấy chuyện này? Nhanh nói cho tứ hoàng huynh” 

“ Là…..là một nha đầu tên Phượng Thúy” Thất vương phi sớm bị dọa đến nỗi toàn thân phát run, liền thành thật đem đáp án nói ra. 

Nguyên lai là nàng 

Vừa nghe tên này, Bộ Nhu Nhi bất giác cắn răng. 

Tưởng rằng, nàng đã lập gia đình thì nên yên phận, toàn tâm toàn ý sống cùng với nam nhân của mình mới đúng. Cho nên, ngày bốn nha đầu kia bị xử lý, nàng lập tức tha cho nàng ta. Không nghĩ đến, sau việc của bốn nha đầu kia, nữ nhân này lại tự mình đưa đến cửa? Nàng ta muốn cùng đồng sinh cộng tử với tỷ muội tốt của mình sao? Hay muốn vì các nàng báo thù? Nàng lạnh lùng cười, bất kể như thế nào, chính là nàng ta tự tìm đường chết. 

Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng nhướng mày “ Là ai?” 

“ Hồi vương gia, cái nha đầu này chính là người cùng nha đầu Phượng Nguyệt bán đứng vương phi. Đã lập gia đình.” Quản gia kịp thời lên tiếng. 

Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh một tiếng: “ Nữ nhân này đã lập gia đình rồi mà còn không biết an phận.” Hắn vẫy vẫy tay: “ Đem nàng ta cùng nam nhân của nàng ta tới hậu viên, đánh chết, coi như là phạt cảnh cáo” 

“ Vâng.” 

Lợi hại. Làm việc nhanh nhẹn, sạch sẽ, nguyên nhân hậu quả đều không quản, quả nhiên là có phong độ của một đại tướng. 

Nghe như thế, Bộ Nhu Nhi không khỏi giơ ngón tay cái lên với hắn. Bất quá, xét thấy trước đây hắn coh thường nữ nhân, mà còn, tựa hồ cũng đem tất cả nữ nhân cùng với nữ nhân đã kết hôn kia gộp lại một dạng như nhau, Bộ Nhu Nhi không khỏi rùng mình. 

“ Được rồi, các ngươi có thể đi” Vẫy vẫy tay, Hoàng Phủ Nam Ninh thờ ơ nhìn về phía vợ chồng thất vương gia ở bên kia: “ Thất vương phi, ngươi tốt nhất nên tự giải quyết cho tốt. Nếu lần sau để cho ta biết ngươi vẫn không an phận, như vậy dù bị đánh chết cũng là hình phạt dành cho ngươi.” 

“ Thần muội hiểu” 

Ánh mắt hắn đảo qua làm Thất vương phi không khỏi run lên, vội vàng run rẩy gật đầu. 

Thất vương gia nói cũng không dám nói lại, khẩn trương nâng nàng lên, hai người đi nhanh ra ngoài cửa. 

“ Tiểu bạch thỏ” Tiếp đó, Hoàng Phủ Nam Ninh cúi đầu gọi. 

“ Vương gia” Bộ Nhu Nhi liền ngẩng đầu, đôi mắt mở to. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh lùng nhìn nàng: “ Lần sau, nếu nàng ta dám tái phạm, nàng không cần khách khí, trực tiếp động thủ. Đánh không chết cũng phải làm nàng ta sống cũng như chết, biết không?” 

“ A” Bộ Nhu Nhi lập tức mở to mồm, nét mặt không thể tin được: “ Vương gia, người ta dù gì cũng là thất vương phi!!!” 

“ Bổn vương bảo nàng đánh chết nàng liền đánh chết” 

“ Nhưng, dù sao chăng nữa, đó cũng là mạng người?” 

“ Phốc” 

Lời vừa nói ra, liên nghe thấy tiếng cười của người bên cạnh. 

Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt nín cười của Lí Như Phong. 

“ Như Phong, làm sao vậy?” 

“ A….. không có việc gì. Vương gia, thần chỉ rất tò mò, người vậy mà rất kiên nhẫn chịu tới dạy bảo vương phi mấy cái này.” 

Mới là lạ. Hắn rõ ràng đang chê cười nàng? Mấy ngày hôm trước hắn thấy nàng nhẫn tâm cho người đánh chết một nha đầu, đả thương ba người. Một nữ nhân dụng tâm ngoan độc như vậy, hiện tại lại giả bộ nhu nhược ở bên cạnh người khác, hắn cảm thấy rất buồn cười phải không?” 

Kéo nhẹ khóe miệng, Bộ Nhu Nhi nhàn nhạt liếc hắn một cái. Kỳ thật nàng cũng thấy cực kì khôi hài. 

Ngay tại lúc nàng nhìn hắn, đồng thời, ánh mắt hắn cũng đảo qua bên này, tầm mắt hai người thoáng giao nhau rồi lập tức di động. 

Nghe lời nói của hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng sửng sốt, lập tức cười cười “ Đột nhiên phát hiện, bổn vương rất thích nàng” 

Nghe được lời này, phản ứng đầu tiên của Bộ Nhu Nhi là bị dọa tại chỗ. 

Lí Như Phong tựa hồ cũng sợ tới mức không nhẹ” Vương gia, trước kia người không phải nói…….” 

“ Trước kia là trước kia. Hiện tại bổn vương rất thích nàng” Nói xong, Hoàng Phủ Nam Ninh lại không khống chế được, véo một cái trên gương mặt của Bộ Nhu Nhi. 

“ Vương gia……” 

Hỗn đản. Ngoài miệng cùng trong lòng nàng đồng thời kêu to. Bộ Nhu Nhi cực kì vì Lí Như Phong ấm ức. Ngươi như thế nào lại nói những lời nói này trước mặt bằng hữu tốt của ngươi? Không thấy người khác đều bị dọa thành như vậy sao? 

Lập tức, Lí Như Phong nở nụ cười: “ Thực chúc mừng vương gia.” Bất luận như thế nào, hắn đã bắt đầu nhận rõ suy nghĩ trong lòng mình. Như vậy coi như là chuyện tốt đi. 

Khóe miệng Hoàng Phủ Nam Ninh lại nhếch lên: “ Có gì mà phải chúc mừng?” 

Lí Như Phong tiếp tục cười: “ Về sau, người liền biết” 

Làm bộ dáng thần thần bí bí như vậy, giả bộ cho người nào xem đây? Khóe miệng nhếch lên, Bộ Nhu Nhi nói: “ Vương gia, nếu sự tình đã rõ, thiếp xin lui xuống. Người và tướng gia còn có chuyện cần thương lượng đi” 

“ Ừm” Hoàng Phủ Nam Ninh từ chối cho ý kiến, gật đầu. 

Nàng chỉ biết, hai cái người này, suốt ngày cũng không biết đang thương lượng chuyện gì. 

“ Như vậy, thiếp xin cáo lui, thiếp xuống chuẩn bị chút trà bánh cho hai người” Bộ Nhu Nhi cúi đầu, nói khẽ. 

“ Không cần. Vương phi người hôm nay cũng mệt, vừa rồi khẳng định bị sợ hãi đi? Người vẫn nên nhanh trở về, hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Bên cạnh chúng ta đã có hạ nhân hầu hạ, không có gì đáng ngại” Lí Như Phong lập tức mở miệng, mặt đầy nét mỉm cười, từ chối ý tốt của nàng. 

Bộ Nhu Nhi nghe như thế nào cũng cảm thấy lời của hắn chứa đầy hàm ý? Nàng ngẩng đầu, cười nhẹ nhàng: “ Đa tạ Lí tướng gia thông cảm.” 

Lí Như Phong mỉm cười vuốt cằm: “ Cần phải vậy” 

“ Vậy thiếp cáo lui.” Không cho nàng đi làm việc càng tốt, nàng chỉ mong như vậy. Lạnh nhạt cười, nàng cúi xuống hành lễ rồi thản nhiên xoay người, đi ra khỏi phòng. 

------ == Ta là ranh giới tiểu bạch thỏ đối thoại lần thứ hai cùng Lí tướng gia==------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.