Chương trước
Chương sau
Hoàng Phủ Nam Ninh đã muốn điên tiết lắm rồi, cái tên Tưởng Quân Bân này vẫn còn dám kêu sư muội trước mặt hắn, lại còn nói về tình cảm thắm thiết, thề non hẹn biển của bọn họ nữa chứ. Hoàng Phủ Nam Ninh không thể nào áp chế được lửa giận trong lòng nữa, hắn gầm lên: "Tưởng thiếu tướng! Xem ra bổn vương đã đối với ngươi quá khách khí! Ngươi chẳng những không phân biệt được tôn ti trật tự mà còn dám bất kính đối với bổn vương!" 

"Thuộc hạ vẫn đang rất kính ngưỡng Vương gia. Nhưng mà sư muội ………… " >_< 

"Ngươi câm miệng cho bổn vương!" 

Cái tên Tưởng Quân Bân này vẫn còn dám nói tiếp nữa. Lửa giận hừng hực bốc cao, nó mạnh bạo bao phủ trọn vẹn cơ thể Hoàng Phủ Nam Ninh bên trong. Không thể nào mà nhịn nổi nữa, tay vớ đại chiếc ghế gần mình, Hoàng Phủ Nam Ninh ném mạnh vào mặt Tưởng Quân Bân cho bõ tức. " Vương phi của bổn vương, đời này nàng là của bổn vương! ngươi đừng có mơ ngươi có thể cướp nàng khỏi bổn vương!" 

Chiếc ghế vù vù lao tới, Tưởng Quân Bân lắc người né tránh, sắc mặt hắn cũng đen chẳng kém Hoàng Phủ Nam Ninh là mấy: "Vương gia, ngài thực không buông tay sao?" 

"Không bao giờ!" Giận dữ đáp trả, Hoàng Phủ Nam Ninh vung nắm đấm, nhắm thẳng mặt Tưởng Quân Bân đánh tới.. 

Tưởng Quân Bân vừa tránh né vừa giải thích: "Vương gia, thuộc hạ hôm nay đến đây vì muốn ôn lại chuyện xưa cùng với sư muội, thuận tiện muốn xin phép ngài mang sư muội đi, thuộc hạ không có ý tranh chấp với ngài." 

"Ngươi muốn Vương phi của bổn vương, còn không phải cố ý tranh chấp thì là cái khỉ gì?" Hoàng Phủ Nam Ninh cười gằn, thừa dịp Tưởng Quân Bân chưa chuẩn bị kịp, chân quét mạnh về phía hắn. 

Khó lòng mà tránh được cú quét chân này của Hoàng Phủ Nam Ninh, cũng may Tưởng Quân Bân một thân võ nghệ cao cường, hắn xoay thân di động rất nhanh về phía sau, tạm thời tránh được đòn đánh. 

Mới giữ vững được thân hình sau cú đòn vừa rồi, mắt Tưởng Quân Bân đã thấy một quyền nữa đang nhắm thẳng mặt hắn mà lao tới. Vươn tay nhanh như chớp tóm lấy cổ tay Hoàng Phủ Nam Ninh, hắn khuyên giải: “Vương gia, mong ngài dừng tay lại, thuộc hạ không muốn cùng ngài giao phong!” 

“Thật sao?” Hừ lạnh, cánh tay vẫn đang tự do còn lại của Hoàng Phủ Nam Ninh rất nhanh nắm thành quyền, hướng phía cằm Tưởng Quân Bân xông tới. 

“Á!” 

Đau. Tưởng Quân Bân vội buông tay Hoàng Phủ Nam Ninh, chân rất nhanh lui về phía sau vài bước: “ Vương gia, ngài không nên như thế!” 

Hoàng Phủ Nam Ninh khó chịu cười lạnh: "Bổn vương là bị ngươi ép tới mức này." Di chuyển tới phía trước, một quyền hướng hạ phúc của Tưởng Quân Bân mà lao đến. 

Tưởng Quân Bân né thoát."Vương gia, xin ngài dừng tay lại. Nếu không, thuộc hạ sẽ không khách khí nữa?" 

"Bổn vương không cần ngươi phải khách khí!" Hoàng Phủ Nam Ninh ‘hây’ một tiếng, chân như gió lốc quét mạnh vào phía dưới thân Tưởng Quân Bân. J) 

Bị tấn công dồn dập, bực mình, sắc mặt Tưởng Quân Bân đã biến đen xì: "Một khi đã như vậy, ngài đừng trách thuộc hạ không khách khí!" 

"Tiếp chiêu!" Không thèm nhiều lời, cơ thể linh hoạt di động, Hoàng Phủ Nam Ninh liên tiếp tung ra những cú đòn như vũ bão.

Tưởng Quân Bân lui về phía sau, phá giải mọi đòn thế. 

Sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh đen kịt, tăng lực tấn công, quyền cước liên hoàn tung ra. 

Phá giải mọi cú đòn đánh tới, Tưởng Quân Bân không công mà chỉ thủ. 

“Wow………” 

Đứng gần đó, tròn mắt nhìn hai tên con trai đang đánh nhau tung chiếu lật phản là cô nàng Bộ Nhu Nhi của chúng ta. Nét mặt hơi méo mó vặn vẹo vì bận suy tư, cô nàng đang tự hỏi chính mình. Rốt cuộc cô nàng nên làm cái gì đây? Khóc lớn sao? Không cần. Hay Là kêu toáng lên? Bỏ qua. Nhưng dù sao cô nàng cũng nên làm một cái gì đó, không thì cái vụ đánh nhau này mất hết cả ý nghĩa mất. 

Nghiêng đầu ra dáng ta đây đang suy nghĩ dữ dội, Bộ Nhu Nhi bật ngón tay đánh tách. Con mắt đảo quanh quan sát xung quanh, rồi lén lút đưa tay nhéo một phát vào thắt lưng, cô nàng đã cảm thấy rất là đau rồi. Viền mắt bắt đầu ửng đỏ, hai tầng sương rất nhanh xuất hiện trong mắt. Cô nàng hít hít cái mũi, nghẹn ngào gọi: “Vương gia, sư huynh, hai người đừng đánh nhau, đừng đánh nhau nữa mà.” 

"Tiểu bạch thỏ, tránh qua một bên đi!" 

"Sư muội, tránh qua một bên đi!" 

Hai tên con trai trăm miệng một lời, cùng quay đầu lại phía Bộ Nhu Nhi mà quát. 

Kinh ngạc nhìn đối thủ của mình, Hoàng Phủ Nam Ninh giận muốn tái cả mặt, gầm gừ: " Vương phi của bổn vương, không cho phép ngươi gọi!" Hắn tức thì tung ngay một cước vào chân đối phương. 

Tưởng Quân Bân kiên trì phản đối "Nàng là sư muội của thuộc hạ!" 

"Hiện tại, nàng là Vương phi của bổn vương!" Quát trả, đôi mắt Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh như muốn đóng băng kẻ hỗn láo trước mặt: "Từ nay về sau, các ngươi không còn có cái quan hệ như thế nữa! Nàng đã trở thành người của bổn vương!”. 

"Vương gia!" Sắc mặt của Tưởng Quân Bân sau câu nói của hắn trở lên tối đến kinh dị: "Ngài có ý tứ gì?" 

"Là ý tứ này?" Nghiến răng quát, Hoàng Phủ Nam Ninh tung tiếp một cước. 

Đột nhiên, Tưởng Quân Bân nở nụ cười."Nếu vậy, Vương gia, thuộc hạ sẽ không khách khí nữa!" 

Nhẹ vung tay, dễ dàng tóm được mắt cá chân của Hoàng Phủ Nam Ninh, Tưởng Quân Bân hơi dùng lực hất cơ thể Hoàng Phủ Nam Ninh ra sau. 

Hoàng Phủ Nam Ninh trụ đứng không vững, thiếu chút nữa bị Tưởng Quân Bân làm cho ngã nhào. 

Bộ Nhu Nhi nhanh chân lẹ mát chạy tới, vươn tay ôm lấy hắn vừa kịp lúc. “ Vương gia, ngài không sao chứ?” 

"Buông ra!" 

Bị người ta suýt tý nữa thì đánh ngã, đã thế còn phải nhờ một đứa con gái giúp mình đứng vững, đối với một đại nam nhân đội trời đạp đất như Hoàng Phủ Nam Ninh mà nói thì đây là chuyện cực kì cực kì mất mặt. Hắn hất tay đẩy cô nàng ra: “Đây là việc của đàn ông, phụ nữ đừng có tham gia vào!” 

"Vương gia!”. Không kịp phòng bị, Bộ Nhu Nhi bị cú đẩy của hắn làm té ngã. 

Kiêu ngạo nhìn Tưởng Quân Bân, khóe miệng của Hoàng Phủ Nam Ninh cong lên đầy khiêu khích: "Bắt đầu cũng không tệ. Bổn Vương đợi ngày này đã lâu rồi, bắt đầu nào." Cởi ngoại bào ném sang một bên, ống tay kéo cao hơn, hắn hoàn toàn thả lỏng cơ thể, nhưng lại khiến cho đối phương không tìm ra khe hở để công kích. 

Tưởng Quân Bổn cũng kéo cao vạt áo, hai tay nắm chặt, mắt mở to không chớp, theo dõi nhất cử nhất động của đối thủ. 

Một cái bóng nhoáng qua, đôi tay của Tưởng Quân Bân đã bị Hoàng Phủ Nam Ninh khống chế. Anh dùng lực xoay mạnh định bẻ quặt tay Tưởng Quân Bân ra sau lưng, Như đã đoán trước được tình huống sẽ xảy đến, Tưởng Quân Bân xoay ngược cổ tay, giật ra khỏi đối thủ, rồi xoay người lại, tóm lấy cổ tay địch thủ bẻ quặt ra sau. 

Bị bất ngờ, Hoàng Phủ Nam Ninh xoay chân đá về phía sau. 

Chân phải di chuyển, né khỏi cú đá đang tới. Lúc này, tất cả sự chú ý của Tưởng Quân Bân đều đang tập trung phía dưới chân, lực tay đang nắm giữ đối thủ dần buông lỏng. 

Cơ hội đến, Hoàng Phủ Nam Ninh thu hồi đôi tay, rồi rất nhanh tung một quyền hướng đến mặt đối thủ. 

Mắt thấy nguy hiểm khó tránh, Tưởng Quân Bân khụy hai gối, gập người xuống thấp, tránh thoát cú đánh bất ngờ. 

Khúc dạo đầu qua đi. Hai người lại một lần nữa đối mặt với nhau, đôi mắt đều như đang bắn ra sấm sét. Trong bầu không khí xung quanh hai người đó lúc này như đang nhiễm đầy lôi điện, bắn tung tóe về phía đối phương như muốn thiêu rụi kẻ đó. 

"1, 2, 3." 

Có một kẻ đang an toàn ngồi trong phòng tiếp khách khi nãy, còn rất ung dung nhàn nhã nhìn qua cửa sổ xem kịch vui là cô nàng Bộ Nhu Nhi. Hiện giờ, cô nàng đang nhỏ giọng đếm. Con số 3 vừa dứt khỏi miệng, cô nàng đã thấy hai kẻ ngoài kia lại tiếp tục lao vào choảng nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.