“Một trăm tấm lụa Vân cẩm, hai viên Nam hải trân châu, mười hộp đồ trang sức, hai vòng ngọc, một khối hồng ngọc, một khối ngọc lục bảo…”
“Ôi trời!” Mỗi một món đồ được đưa đến đều là đồ thượng hạng, những thứ được gọi tên phía sau còn tốt hơn cả những thứ được nêu tên ban đầu. Lễ vật được mang tới, đã muốn xếp thành một ngọn núi nhỏ cao cao, Tú nhi mở to hai mắt như muốn lồi ra ngoài, nhìn chằm chằm. “Vương phi, Thái hậu nương nương đã thật sự thích người rồi, còn đưa đến nhiều lễ vật quý giá như thế này để tặng người nữa.”
“Đây là việc mà bà ta sớm nên làm.” Ngồi trên ghế thái sư* Bộ Nhu Nhi hừ lạnh. Cô nàng mắt còn không thèm liếc đống quà tặng, vẫn đang tiếp tục sự nghiệp vĩ đại mỗi buổi sáng đó là dùng trà và chút điểm tâm để tu bổ cho cái dạ dày của nàng.
Sáng sớm nay, đang lúc dùng điểm tâm, đã có người đến chỗ Bộ Nhu Nhi truyền chỉ ban thưởng của Vương Thái hậu.
Ngày hôm qua sau khi về phủ, Hoàng Phủ Nam Ninh bỏ Bộ Nhu Nhi ở nhà một mình, cùng Lí Như Phong đi đâu không biết, đến tối mới thấy hắn mò về. Sáng sớm nay, hắn vào triều sớm, có lẽ sẽ giống như mọi khi, sau khi lâm triều xong, hắn sẽ lại đến tìm Lí Như Phong, hai người sẽ ra ngoài đi riêng với nhau, tối có về hay không cũng chưa chắc được.
Bộ Nhu Nhi vẫn đang trong thời gian được Vương Thái hậu cho nghỉ phép nên vẫn ở nhà, chưa phải tiến cung. Hiện tại trong ngọn núi rộng lớn là Vương phủ này, con hổ đáng sợ cai quản nơi đây là Hoàng Phủ Nam Ninh đã đi vắng, tiểu bạch thỏ là Bộ Nhu Nhi quyết định tạm thời thay thế vị trí đại vương thống lĩnh núi rừng, cho nên nàng cũng không giả bộ nhu mì nhiều như mọi khi, nàng thể hiện bản thân một cách cởi mở hơn.
Từ nãy đến giờ chỉ nghe Bộ Nhu Nhi nói có một câu kiểu như nàng đã dự đoán được tất cả mọi việc ngay từ đầu, Tú nhi hấp tấp hỏi lại nàng như muốn níu lưỡi.
“Vương phi, thực chất, chuyện ngày hôm nay người đã sớm đoán ra rồi phải không ạ?” Quay mặt sang nhìn Bộ Nhu Nhi đầy chờ mong, khuôn mặt Tú nhi như đang phát sáng vì hy vọng.
“Gần như là vậy.” Hờ hững đáp lời, dáng vẻ lười biếng, Bộ Nhu Nhi lấy một miếng bánh chậm chạp đưa vào miệng. “Nhưng cũng phải cảm tạ Tuyết Y biểu muội đã phối hợp rất tốt.” Tiếp tục uống trà, nhấm nháp bánh, Bộ Nhu Nhi mơ màng nghĩ đến Tuyết Y. Tuyết Y nóng giận, hung dữ đại náo một trận, nhờ vậy mà Bộ Nhu Nhi được lợi, nàng nhanh chóng đạt được mục đích. Tuyết Y mà không làm vậy thì Bộ Nhu Nhi và Tô Tiểu Tình cũng dự định thực hiện một kế hoạch trường kì tác chiến.
Chén trà đã bị Bộ Nhu Nhi uống cạn sạch. Tú nhi nhanh tay thêm nước trà, cô nàng vui vẻ nói: “Mặc kệ, Tú nhi thấy Vương phi vẫn là lợi hại nhất! Vương phi liệu sự như thần, mọi rắc rối đều được người giải quyết hết luôn!”
“Ngươi quá đề cao ta rồi.” Nâng ly trà lên, Bộ Nhu Nhi mỉm cười nhìn Tú nhi, nàng nhẹ lắc đầu.
“Có chuyện đó sao?” Tú nhi chớp chớp mắt nhìn nàng, vẻ mặt mờ mịt.
Phì…
Nhìn Tú nhi trưng ra khuôn mặt ngơ ngác, chốc chốc lại chớp chớp mắt, ngước khuôn mặt nhìn rất ngố của mình lên nhìn Bộ Nhu Nhi một cách đầy thắc mắc. Bộ Nhu Nhi không nén được mà phì cười.
Giơ tay xoa xoa đầu Tú nhi, Bộ Nhu Nhi nói rất dịu dàng. “Ngoan. Chỉ cần ngươi thành thật đi theo bên ta, sau này ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Tú nhi không quan tâm người có bạc đãi Tú Nhi hay không. Chỉ cần Vương phi cảm thấy tốt, là Tú nhi đã cảm thấy rất vui rồi.” Đôi mắt chăm chú nhìn vị Vương phi của mình, Tú nhi nói đầy chân thành.
“Thật là một đứa bé ngoan.” Ánh mắt nhìn Tú nhi đầy ấm áp, Bộ Nhu Nhi bật cười nhẹ, nàng vươn tay, dịu dàng xoa xoa đầu Tú nhi.
“Thưa Vương phi”
Một nha hoàn đột ngột xuất hiện ngoài cửa, cắt ngang không khí nói chuyện ấm áp đang diễn ra trong phòng.
Thu tay lại, Bộ Nhu Nhi miễn cưỡng nhìn nha hoàn mới xuất hiện kia. “Chuyện gì?’
“Thưa Vương phi, ngoài cửa có một vị tên là Tưởng công tử, vị công tử ấy tự xưng là sư huynh của người.”
Hả?...
Bộ Nhu Nhi hơi sửng sốt. Nàng đang lục lọi lại kí ức của thân thể này. Phụ thân của cơ thể này, nhiều năm về trước, ông ta đã nhặt một đứa trẻ bị bỏ rơi ở ven đường, đứa bé là một kỳ tài võ học, nên đã được ông nuôi dưỡng và thu nhận làm đồ đệ. Đứa bé này tên Tưởng Quân Bân, lớn hơn Bộ Nhu Nhi 5 tuổi. Khi mới 15 tuổi, Tưởng Quân Bân đã vào quân ngũ, mặc dù còn rất trẻ nhưng đã lên chức Đốc quân. Nửa năm trước, Tưởng Quân Bân bị phái đi Biên quan, rồi không thấy trở về.
Bộ Nhu Nhi của hiện tại từ khi xuyên qua cũng chưa từng thấy mặt Tưởng Quân Bân bao giờ. Khi Tưởng Quân Bân vẫn còn đang sống ở Bộ phủ, nàng nghe ngóng được, Tưởng Quân Bân rất tốt với Bộ Nhu Nhi ngày đó, luôn quan tâm chăm sóc cho nàng.
“Mau mời!” Dù sao cũng là người quen của thân xác này, Bộ Nhu Nhi rất muốn được biết, nàng chỉ cần ít nói đi chút là được.
“Vâng, thưa Vương phi.”
Nhanh chóng rời đi. Vài phút sau, nha hoàn vừa đến bẩm báo dẫn theo một người tiến về phía cửa phòng mà Bộ Nhu Nhi đang ở.
A!
Vừa mới xoay người lại, Bộ Nhu Nhi suýt tý nữa thì nhảy dựng lên vì giật mình.
Trước mặt nàng hiện giờ là một nam nhân rất cao lớn, đầy uy mãnh. Nam nhân này thân cao ít cũng phải đến 1m85, dáng người cân đối, tóc đen như mực tùy ý buộc phía sau đầu. Khuôn mặt không thể nói là tuấn mỹ bởi đường cong của ngũ quan khá cứng, giống như dao gọt rìu đục thông thường, tuy nhiên vừa nhìn khuôn mặt đó cũng sẽ làm người ta không thể nào quên bởi vẻ cương nghị của nó. Một thân áo bào đen huyền ôm lấy cơ thể, xung quanh Tưởng Quân Bân toát ra khí thế mạnh mẽ cùng thần thái lãnh ngạo.
Khi trông thấy Bộ Nhu Nhi, khuôn mặt Tưởng Quân Bân hiện lên sự ngạc nhiên, hắn bước những bước dài lại gần nàng. Dùng sức nắm thật chặt đôi bàn tay của nàng, Tưởng Quân Bân dịu dàng nói: “Nhu Nhi, ta đã trở về.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]