Kéo Bộ Nhu Nhi rời khỏi Bộ phủ, nhét nàng vào trong kiệu, ra lệnh kiệu phu khởi hành, Hoàng Phủ Nam Ninh cùng Lí Như Phong liền lên ngựa, chậm rãi quay về Minh vương phủ.
“Vương gia, làm tốt lắm!”
Vừa về tới phòng khách của vương phủ, Hoàng Phủ Nam Ninh còn chưa hết tức giận, Lí Như Phong đột nhiên vỗ tay khẽ nói.
Hoàng Phủ Nam Ninh liền sửng sốt, lập tức bừng tỉnh, vội vàng kéo Bộ Nhu Nhi lại gần, “Ngươi… tiểu bạch thỏ!”
Ách...
Lần thứ ba nghe hắn gọi mình như vậy. Nhưng mỗi lần nghe, khóe miệng hay khóe mắt của nàng đều không nhịn được mang theo ý cười. Chờ cười đủ Bộ Nhu Nhi mới chậm rãi ngẩng đầu, “Vương gia?”
“Ngươi thật vô dụng.”
Vừa ngẩng đầu liền nghe Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận la mắng, “Đường đường là Minh Vương phi, lại để đám người đó khi dễ thành như vậy, ngươi không biết xấu hổ sao? Mặt mũi của bổn vương đều bị ngươi làm mất hết mà.”
Bả vai lập tức run lên! Bộ Nhu Nhi lại cúi đầu xuống, “Thiếp thân… Thiếp thân biết sai rồi.”
“Sai rồi sao?” Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh, “Ngươi đã làm gì nào?”
“Thiếp thân…” Bộ Nhu Nhi không phát ra được lời nào.
Hoàng Phủ Nam Ninh tiếp tục hừ lạnh, “Ngươi! Sai chính là các nàng! Từ nay về sau, ngươi không cần trở về đó nữa.”
“Nhưng mà những người đó đều là người nhà của thiếp thân!” Vội vàng ngẩng đầu nói khẽ, Bộ Nhu Nhi thiếu chút nữa bị chính bộ dáng làm bộ làm tịch của mình dọa chết.
“Thúi lắm!” Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức rống lớn nói ra suy nghĩ trong lòng nàng, “Loại người không biết tốt xấu đó mà cũng xứng làm người nhà của ngươi sao? Ngươi dựa vào chính mình còn tốt hơn!”
Nói đúng lắm.
Bộ Nhu Nhi muốn vỗ tay thật lớn để tán thưởng hắn. Nhưng là thời cơ còn chưa tới a. Liền cắn cắn môi, ngẩng đầu nói, “Vương gia…”
“Vương phi, xin hãy nghe lời Vương gia đi.” Lí Như Phong ngồi bên cạnh nãy giờ liền thanh đạm mở miệng nói, khóe miệng còn mang theo chút ý cười.
“Này… vâng.” Lại giả bộ khó xử vài cái, Bộ Nhu Nhi liền cúi đầu thuận theo.
Nhưng mà thấy nàng như thế, cơn tức trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn không thể nào phát tiết hoàn toàn được.
Hắn đánh giá nàng một lượt, hắn bỗng nhiên nhéo má nàng, cắn răng khẽ gọi, “Tiểu bạch thỏ!”
“Nha! Vương gia!” Bộ Nhu Nhi cả kinh, vội vàng trả lời. Thật sự bất ngờ mà, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới con người này sẽ động thủ với nàng.
Dùng sức nhéo nhéo má nàng, nhìn đáy mắt nàng hiện lên chút hoảng loạn, dần mang một tầng hơi nước, Hoàng Phủ Nam Ninh mới cảm giác được chút thỏa mãn.
Miệng a thật to, hắn gất đầu vừa lòng, “Quả nhiên chỉ là một tiểu bạch thỏ!”
“Vương gia, đau quá.”
Mặt bị nhéo bắt đầu đau, nhưng Bộ Nhu Nhi cố nén sự xúc động muốn đánh tên này. Nàng nhỏ giọng đáng thương nói.
“Nếu không đau, ngươi sẽ nhớ rõ giáo huấn lần này sao?” Khóe miệng khẽ nhếch, Hoàng Phủ Nam Ninh âm thanh lạnh lùng nói.
Bộ Nhu Nhi hạ mi xuống, “Thiếp thân nhớ kỹ.”
Thối nam nhân, dám động thủ với nàng sao? Nàng sẽ nhớ kỹ mà.
“Ân hừ.” Rốt cục hoàn toàn vừa lòng, Hoàng Phủ Nam Ninh buông tay ra, “Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.”
“A, muốn đuổi nàng đi sao? Vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt đáo thoáng qua người Lí Như Phong đang ở một bên, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng nói, “Để thiếp thân đi pha trà cho người dùng.”
“Kêu người trở về thì ngươi đi đi.”
Đột nhiên nâng cao giọng, thanh âm Hoàng Phủ Nam Ninh làm nàng sợ hãi run lên.
“Vâng!” Đôi vai nàng run lên, Bộ Nhu Nhi thấp giọng trả lời, xoay người bỏ chạy.
Hỗn đản! Hôm nay hắn ăn nhầm thuốc sao? Cách nói, cách làm đều khiến nàng hỗn loạn a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]