Hắc Bạch Lam giữ lấy tay cô:"Bảo bối, ngoan, đừng làm em bị thương". Giọng anh hết sức ôn nhu nhưng trong lòng lại như dậy sóng, nhìn cô đau như vậy, tim anh giống như bị khoét đi.
Mẹ Lâm khóc lóc:"Mạn Ninh, mẹ biết, con ráng chịu". Bệnh viện này thật ra không thể tìm ra bệnh của cô, kiểm tra mấy lần cũng là một kết quả, cô hoàn toàn bình thường.
Hắc Bạch Lam lấy điện thoại ra gọi cho ai đó rồi tắt máy, anh vuốt nhẹ lưng cô:"Ngoan, anh đã mời bác sĩ bên nước ngoài về để kiểm tra cho em rồi, đợi một lát".
Một lát sau, Lâm Mạn Ninh đã thiếp dần đi trong ngực anh, lúc này một vị bác sĩ trẻ tuổi đi vào.
- "Không ngờ cậu cũng có ngày nhờ đến tôi". Bác sĩ này là một người bạn cấp ba của anh, ngày trước trong lớp cũng có chút hiềm khích.
Hắc Bạch Lam cười lạnh, nếu có thể anh còn chẳng muốn nhìn thấy mặt hắn.
- "Kiểm tra cho cô ấy đi".
Vị bác sĩ đi đến cầm đèn pin rồi khẽ vạch mắt cô ra, rồi dùng hai ngón tay khẽ đặt lên mạch ở cổ tay cô.
Ba mươi phút sau....
- "Cô ấy vốn bình thường, tôi đã kiểm tra kĩ rồi". Hắn nói.
Hắc Bạch Lam cau mày:"Nhưng cô ấy bị đau đầu, còn chảy cả máu mũi".
- "Không thể nào, tôi đã kiểm tra rất kĩ rồi, vùng đầu không hề bị gì".
Hắc Bạch Lam thở dài:"Được rồi, cậu về đi".
- "Thế Mạn Ninh phải làm sao đây?". Mẹ Lâm lo lắng hỏi.
Hắc Bạch Lam nói:"Cô yên tâm, cháu sẽ có cách".
Anh sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-tho-em-chay-dau-cho-thoat/1752470/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.