Lâm Mạn Ninh rời khỏi biệt thự của Hắc Bạch Lam chẳng biết nên đi đâu. Hồi chiều tên đó đã nói với cha mẹ cô rằng hai người cùng đi chơi, giờ cô mà về nhà thể nào cũng bị cha mẹ hỏi cho ra ngô ra khoai.
Nhưng kí túc xá giờ này đã đóng cửa, không thể chui lỗ chó vào ban đêm, thật dơ.
Phải rồi, cô còn quý nhân phù hộ mà. Lâm Mạn Ninh lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Thuyến, tay vuốt vuốt ngực để trấn át tức giận.
- "Lão huynh, anh đang ở đâu vậy? Mau đến đón em đi". Lâm Mạn Ninh nói.
Hoắc Thuyến đang làm việc nghe cô nói liền đứng dậy:"Tiểu Ninh? Em đang ở đâu?".
Lâm Mạn Ninh nhìn sang bên đường:"Em đang gần quảng trường, anh mau đến đi".
- "Được, em ở đó đợi anh một lát".
Lâm Mạn Ninh đi qua đi lại, cục tức vẫn đang nằm ngay ngực chưa thể trôi được.
Cô nhìn cặp tình nhân đi qua mình, chẳng hiểu ngực có chút khó thở. Nói đi cũng phải nói lại, trong cô bây giờ không chỉ có tức giận mà còn có chút ấm ức, tủi thân. Tại sao chứ?
Vì Hắc Bạch Lam không chịu tin cô sao? Không thể nào, tin hay không tùy hắn, cô sẽ không quan tâm.
Là hắn có lỗi trước, từ giờ cô sẽ không thèm gặp tên đó nữa. Lâm Mạn Ninh bĩu môi, tốt nhất là hắn bị kiệt tinh mà chết đi.
- "Tiểu Ninh, đi thôi". Lúc này Hoắc Thuyến đã đến, anh ta mở cửa, bước đến gần cô.
Lâm Mạn Ninh nhìn thấy anh liền nói:"Lão huynh, em vừa gặp một chuyện rất tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-tho-em-chay-dau-cho-thoat/1752427/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.