Bây giờ cô nhìn mặt của Mạc Hàn Lâm thì dũng khí đuổi theo ban nãy cũng trôi đi hết trên mặt biển chẳng còn lại chút gì. Im lặng cả nửa ngày cô mới bắt đầu nói ra một chữ, sau đó thì quên mất là bản thân cô tìm anh ta là đang muốn nói gì.
Muốn trách cũng chỉ trách gương mặt này của anh ta đúng là rất đẹp nhưng lại có mấy phần đáng sợ, làm cho cô quên mất là bản thân là đang muốn nói gì rồi.
"Em không có gì để nói thì tôi đi đây." Mạc Hàn Lâm nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi ấp a ấp úng, đến chữ thứ hai cũng không nói ra được thì có chút mất kiên nhẫn muốn bỏ đi ngay, nhưng bước chân vừa bước đi chưa được hai bước thì đã bị Hạ Nhạc Nghi nắm tay áo kéo lại.
"Có...tôi nói, tôi nói." Hạ Nhạc Nghi nhìn Thấy Mạc Hàn Lâm là đang có ý định bước đi nên lấy hết dũng khí kéo anh ta lại.
"..." Mạc Hàn Lâm đứng lại một chỗ, Hạ Nhạc Nghi thấp hơn anh cả hai cái đầu, tình cảnh lúc này là Hạ Nhạc Nghi ở dưới, anh thì ngẩng đầu ở trên, một chút cũng không có muốn liếc nhìn đến cô.
"Tôi muốn nói cảm ơn anh..." Hạ Nhạc Nghi lấy hết dũng khí nói ra một câu, đến cả cô cũng cảm thấy bất ngờ, câu nói này cô không hề chuẩn bị trước nhưng lại nói ra rất suôn sẻ một chữ cũng không vấp.
"Không cần cảm ơn tôi." Mạc Hàn Lâm, nghe thấy cô đã cảm ơn anh. Mạc Hàn Lâm lúc này còn không biết là nên làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-tho-cua-mac-han-lam/437845/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.