Hạ Nhạc Nghi cô từ nhỏ đã phải sống một mình, có khi cả đêm mẹ vì mắc mưa ở công xưởng mà đến giữa khuya mới có thể về nhà với cô. Những lúc như vậy Hạ Nhạc Nghi thường rất khó ngủ, cô phải tự nhắc nhở bản thân là không được khóc, mẹ của cô là bởi vì cô mà phải làm thêm ca trực đêm, cô phải tự mình chăm sóc cho bản thân để không phải làm phiền mẹ.
Hạ Nhạc Nghi của khi đó luôn nghĩ nếu cô hiểu chuyện một chút thì mẹ sẽ đỡ phải cực khổ với cô, nhưng cô hiểu chuyện nhiều hơn một chút thì có thể làm được gì mẹ cô không phải vẫn là lao lực mà qua đời sao.
Mãi đến khi cô đến ở nhà của Hạ Gia, cô vẫn làm một đứa nhỏ hiểu chuyện, nhưng như vậy lại một lần nữa cũng là chẳng giúp được gì cho cô. Chẳng phải cô vẫn là bị bọn họ mang đi trao đổi hay sao.
Cô không hiểu bản tính hiểu chuyện này rốt cuộc giúp ích được gì cho cô đây.
Hạ Nhạc Nghi đứng đến tê hết cả chân, đến khi chân tê đến độ sắp không chịu được nữa cô mới nhận ra là bản thân đã đứng như trời trồng ở một chổ không biết từ bao lâu.
Hạ Nhạc Nghi thở dài trong tâm trí cô nghĩ hiện tại nếu cô còn đứng ở nơi này thì ngày mai nhất định cô sẽ cảm thấy rất hối hận.
Lúc này Hạ Nhạc Nghi mới mở tủ quần áo ra, có thể là do cô đến đây có chút gấp gáp nên đồ đạt của cô vẫn chưa chuyển đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-tho-cua-mac-han-lam/437826/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.