Vốn dĩ trước kia từ nhỏ cô đã luôn phải sống cùng mẹ trong căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô nông thôn xa xôi ấy. Nơi đó quả thực là vắng người đến đáng sợ, nhiều người nhất ở nơi đó mà cô từng bước qua chính là trường học nhỏ ở nơi đó. Nhiều nhất chỉ là ba lớp, một lớp học còn chưa đến ba mươi học sinh.
Có thể là do bản thân cô từ nhỏ đã trải qua cuộc sống an an tĩnh tĩnh là như vậy rồi, cho nên khi Hạ Phong ông ấy mang cô đến nơi này, mấy căn nhà to lớn cao chọc trời kia làm cô thoáng chút sợ hãi.
Người qua người lại từ cửa sổ xe hơi nhìn ra mỗi lúc càng đông hơn. Khiến cho một đứa nhỏ như cô lúc cảm giác sự xa lạ này chiếm hữu cả đầu óc và thân thể.
Cô còn nhớ cả một đoạn đường dài hôm đó cô chỉ dám ngồi co rút vào người của Hạ Phong mà không dám nhìn ra ngoài nữa.
Lưu Lệnh Nhã vốn dĩ là biết cô sợ cái gì, bà ấy bài mưu tính kế, một lần trong lúc dắt Hạ Nhạc Nhu ra ngoài liền mang thêm cô theo, sau đó là tìm cách để cô một mình đứng ở ngã tư đường.
Một mình cô đứng đó, tiếng xe cộ bóp kèn inh ỏi, tiếng người qua người lại la hét gì đó.
Hạ Nhạc Nghi cô lúc ấy chỉ mới chín tuổi, cái gì cũng không biết, đến cả đường đi thế nào cũng không biết. Cô sợ đến mức tim đập nhanh đến muốn nhảy ra ngoài, may là ngay lúc cô muốn buông xuôi bản thân nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-tho-cua-mac-han-lam/437811/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.