Edit + Beta : Cherry & Rita Lập tức , Tư Đồ Mặc rốt cuộc không nhịn được , hỏi :” Bạch Bạch , ngươi biết võ công?” ” Võ công ? Không mà….. Mẫu thân nói không được học võ .” Tô Bạch Bạch thoải mái tựa vào trong lồng ngực của Từ Đồ Mặc. ” Khinh ……… công kia của ngươi ? Chính là chạy rất nhanh kia.” Tô Bạch Bạch cúi đầu , vẻ mặt hơi có chút đắc ý :” Đó là mẫu thân dạy Bạch Bạch cách chạy trốn. Bởi vì khi Bạch Bạch làm cho Nhu tỷ tỷ tứcgiận , Nhu tỷ tỷ sẽ đánh Bạch Bạch , cho nên Bạch Bạch phải chạy rấtnhanh mới không bị đánh.” Được rồi , Tư Đồ Mặc lại không có ý kiến. Khinh công tốt như vậy dùng để chạy thoát khi bị đánh …. Đúng là ,dường như có chút….. giống chiếc xe của trời ( bạch tỷ chạy nhanh qá màlại.) Lâm Y Nguyệt cùng Thanh Trúc chung một con ngựa , nhìn thấy hai người bọn họ rúc vào nhau , tức giận thẳng đầu , một chút cũng không pháthiện mình và Thanh Trúc …. Tư thế như vậy cũng là… đen tối. Thanh Trúc luôn không có gì miễn dịch , nhất là khi mỹ nữ kia đang trong ngực mình… Không chịu thua kém , hai lỗ mũi chảy máu. Cứ như vậy , hai ngày sau bốn người bọn họ tới trận đấu của Đại Hội Võ Lâm. Tô Bạch Bạch chấn kinh , cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp qua nhiều người như vậy …. hung thần ác sát kia … Người ? ” Mặc , cái kia , Bạch Bạch tới đây làm gì? vẻ mặt bọn họ , thật là khủng khiếp…” Tư Đồ Mặc nhìn chung quanh , tất cả mọi người võ công không tồi . Tự nhiên dùng nét mặt hung ác đến áp người khác. ” Bạch Bạch , đừng sợ , có ta ở đây , sẽ không ai làm Bạch Bạch bịthương đâu.” Tư Đồ Mặc đem Bạch Bạch vùi đầu vào lồng ngực mình , khôngcho nàng nhìn chung quanh. Lâm Y Nguyệt ở một bên xem, tức muốn chết rồi ! Nàng hung hằng nắmtay áo của Thanh Trúc , vân vê , móng tay dài đem quần áo trở nên nhàunát. Thanh Trúc dở khóc dở cười , nâng cánh tay nhẹ nhàng ra khỏi tay áo , ở trong gió đung đưa. ” Lâm cô nương ….” Thanh Trúc lấy hết dũng khí :” Tay áo của ta , ngươi không nên hận. Cho nên , ngươi không cần xuống tay. ” Lâm Y Nguyệt cười như có lỗi , hướng Tô Bạch Bạch chạy tới. Bởi vì lần trước Bạch Bạch dùng hộp son chà đạp , con lơn ngửi thấyLâm Y Nguyệt có mùi son phấn, cái mũi lợn bất mãn giật giật ,” Nói lầmbầm.” Hoá ra , con lợn như vậy cũng không chào đón Lâm Y Nguyệt. Tư Đồ Mặc nghĩ trong lòng phỉ báng , hắn không thích ánh mắt Lâm YNguỵệt nhìn hắn , không phải không thích , mà là chán ghét đến cực điểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]