Tại Thành Đình hội làm ra một phen uy phong, Vương Phục Hưng đồng chí rời đi rất nhanh, trong nội tâm có lo lắng gì nhiều. nhưng cũng không có bao nhiêu sung sướng, hơn nữa vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một của hắn cũng không còn. Nghe những lời cay nghiệt cùng kiêu ngạo của Đường Yên Ninh, hắn thực sự muốn đem mấy tên hộ vệ kia toàn bộ tiêu diệt cho hả giận. Nhưng giết người là phải đền mạng, hắn chỉ là một tên tiểu nhân vật nho nhỏ, có cái gì vốn liếng đi theo người khác chơi trò hung ác hay sao? Ra tay đả thương người, không sao, chỉ cần không xảy ra tai nạn chết người, tất cả đều trong phạm vi có thể khống chế, có Đường Yên Ninh, mặc kệ nàng có muốn hay không, cũng phải cắn răng mà thu thập hậu quả cho hắn. Bất quá náo nhiệt chán chê, Vương Phục Hưng cũng tính trở về nhà hưởng thụ không khí ở nhà một chút.
Đại Hoa Đình, mưa to đêm, tiếng sấm vang rền.
Vương Phục Hưng đi dọc theo con đường yên tĩnh chỉ có tiếng mưa. Vết máu trên người đã bị mưa cọ rửa, thật sự là cơn mưa đúng lúc. Nước mưa rơi trên người, cho Vương Phục Hưng có cảm giác tâm linh cũng được gột rửa. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm tràn đầy mưa gió, hắn đột nhiên có chút tự giễu, mọi nhà đều đông đủ, ấm áp, nhà của hắn, gia tộc của hắn, hai mươi năm trước cái kia ở kinh thành huy hoàng đến mức tận cùng gia tộc ầm ầm sụp đổ, vẻn vẹn lưu lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-kiem/2165170/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.