Chính Nam dừng lại: “Còn có chuyện gì sao?” - Hắn có chút chột dạ.
Lê Nhân Doanh từ trong túi chứa đồ lấy ra một cái hộp gỗ màu nâu, hoa văn tinh xảo, cười nói: “Không có gì quan trọng, thấy ngài thích uống trà như vậy nên tôi tặng ngài chỗ trà này. Hi vọng hợp tác vui vẻ.”
Chính Nam nhìn hộp trà một lát rồi lạnh nhạt nói: “Như vậy cảm ơn cậu rồi.” - Hắn cầm lấy hộp trà rồi đi thẳng ra cửa, không quay đầu lại, tiếp tục đi thẳng xuống cầu thang rồi rời đi. Hắn sợ nếu tiếp tục nói sẽ lộ ra manh mối.
Có câu “nói dài, nói dai thành ra nói dở”, nhất định phải biết điểm dừng.
Chính Nam đi rồi Lê Nhân Doanh mới thu lại vẻ mặt nhất kinh nhất sạ vừa rồi, khí tức ngay lập tức trở nên trầm ổn. Hắn đóng lại cửa phòng, rồi theo cầu thang đi lên tầng ba.
...
Rời khỏi Phúc Đạt, Chính Nam quẹo qua không biết bao nhiêu phố, bao nhiêu ngõ chỉ để đảm bảo không có ai bám theo(mặc dù có ai bám theo hay không thì thật tình là hắn không biết, hắn chỉ cảm thấy làm như vậy cho giống trong film).
Về tới Lý gia, Chính Nam đi thẳng tới phòng luyện đan nghỉ ngơi. Nơi này bây giờ chính là phòng hắn bởi vì Gia Nguyệt phú bà nói cô bé đã xin cha cho phép Chính Nam dọn qua đây ở và dạy cô bé luyện đan mỗi ngày.
Nhìn bảng thông tin, Chính Nam thì thầm: “Còn ba ngày nữa là hết thời hạn nhiệm vụ, mà còn thiếu 2 cấp nữa mới đạt cấp 10
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-kiem-nhan-gia-tai-di-gioi/172195/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.