“Đó cũng là một cách, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên hỏi ý kiến Hồng Hi trước đã.”
Thấy Ngọc Ngân phú bà không phản đối, Chính Nam tới gần bấm Hồng Hi tỉnh lại.
"Đây là đâu? Tôi là ai?"
Hồng Hi nhập nhèm tỉnh lại, thấy người của Akatsuki đứng trước mặt mình liền vơ lấy thanh kiếm bên cạnh.
“Đừng! Đừng! Đừng động đao, động kiếm.” – Chính Nam xua tay: “Đều là người quen, không nên manh động.”
“Người quen!? Quen như thế nào mà không nói một lời liền giết người, không hỏi một câu đã đánh ngất người khác?”
“Cô ăn nói cho cẩn thận, cung kính một chút.” – Ngọc Ngân phú bà hững hờ: “Nếu không phải anh ấy muốn cô sống, cô nghĩ mình còn có thể tỉnh lại hay sao?”
Hồng Hi ngẩn người đưa mắt về phía Chính Nam, bỗng nhiên cảm thấy thanh niên này thật xa lạ.
Vừa mới lúc nãy còn cần cô bảo vệ sau lưng tránh tảng đá, khúc cây, bây giờ đã có thể một lời định sinh tử của mình rồi.
“Nhìn tôi như vậy làm gì, tôi còn chưa có rõ chuyện gì đang xảy ra đây.” – Chính Nam nhún vai bất đắc dĩ: “Chuyện khác nói sau đi, trước hết cần phải thoát ra khỏi đây đã.”
Hồng Hi nhìn qua Hoàng Long, lúc này đã chết không thể chết lại nhưng mắt vẫn mở trừng trừng như muốn hỏi “Tại sao lại giết tôi? Tôi đã làm gì sai?”, thở dài: “Bên ngoài là mấy trăm người được huấn luyện như quân đội, cho dù Hoàng Long chết rồi, muốn công phá bọn họ chỉ bằng ba người chúng ta là không thể được.”
Cô không biết cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-kiem-nhan-gia-tai-di-gioi/1642732/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.