Chương trước
Chương sau
"Nam, thứ kia còn giữ đó không hay vứt đi rồi?"
"Thứ kia... là thứ gì? Sư phụ đưa con bao nhiêu là thứ, ngài nói thế con biết ngài đang nói cái gì."
"Khụ... khụ... tâm đắc a, cấp 3 Luyện Dược Sư tâm đắc." - Dược lão giống như bị sặc nước, rõ ràng là đang muốn trang bức nhưng Chính Nam rất không phối hợp khiến ông bị nghẹn.
"À, tâm đắc, có có."
Chính Nam bắt đầu từ nhẫn chứa đồ lấy ra mấy quyển sách, còn đưa lên lật thử mấy tờ, vừa xem vừa lẩm bẩm.
"Cái này... Dược Vương tâm đắc... không phải..."
"Đây... không đúng, đây là Dược Tông tâm đắc..."
"À há, đột phá Dược Hoàng cần ghi nhớ... cái quỷ gì đây..."
"Sư phụ, lần sau soạn sách ngài làm ơn chọn loại sách khác màu nhau chút đi, quyển nào cũng một màu bìa, đã vậy còn không ghi tiêu đề bên ngoài, bây giờ muốn tìm có phải khó khăn không?"
...
Mọi người há hốc mồm nhìn Chính Nam đặt từng quyền, từng quyển cao cấp dược sư tâm đắc lên bàn, còn không biết quý trọng cứ quăng như quăng rác rưởi.
Ba vị Luyện Dược Sư còn lại mắt đều đỏ rồi, cảm tình nếu tu vi đủ cao, sợ rằng người trong phòng này đều đã phải chết a.
Liền Dược Hoàng tâm đắc đều có, lộ ra bên ngoài không tới một ngày đêm toàn bộ Hà thành phải bị san thành bình địa!
Chính Nam không để ý mọi người mà cứ vậy lục tìm, cuối cùng cũng tìm ra được một quyển sách mép đã quăn tít, bìa bị dính nước gì đó màu ố vàng, hắn giũ vài cái bên trong rơi ra đầy bụi đất.
"Ahaha, lâu quá không xem nên có chút cũ. Cái này... hình như là lần trước lấy ra làm gối đầu ngủ, không cẩn thận chảy ít nước vào. Mọi người yên tâm, không phải nước dãi đâu..."
Cả đám một mặt kinh tởm nhìn Chính Nam, thà đừng nói ra miệng còn không ai biết đó là nước gì, bây giờ thì tốt rồi... nước dãi a!
Chỉ có Đường Khải phó hội trưởng là hai mắt tỏa sáng, quỳ trên đất run rẩy: "Đại nhân... đại nhân... tâm đắc này..."
Chính Nam tới đỡ Đường Khải phó hội trưởng dậy, nhét quyển sát vào tay hắn, cười cợt: "Đường lão ca cầm lấy đi, trở về nghiên cứu, suy ngẫm rồi tự rút ra bài học cho mình. Mặc dù đây chỉ là cấp 3 Luyện Dược Sư tâm đắc nhưng vấn đề của lão ca là đi sai đường từ lúc bắt đầu, tư tưởng lệch lạc khỏi chính đạo cho nên đi mãi không tới được mốc cấp 4 Luyện Dược Sư, hi vọng đọc cái này xong sẽ giúp lão ca tìm được con đường chính xác cho bản thân."
Đường Khải phó hội trưởng lão lệ tung hoành. Hắn xuất thân bần hàn, từ bé tự mình lăn lộn để sống, thiên phú tu luyện không tốt nên chẳng tông môn nào nhận, cuối cùng may mắn bái được một vị cấp 3 Luyện Dược Sư đã gần đất xa trời làm sư phụ rồi dựa theo chỉ dẫn của người kia làm lên, thành tựu cuối cùng cũng không qua được thầy.
Biết sao được, xuất phát điểm thấp, đi nhiều đường vòng nên đích đến giới hạn a!
Nhưng hôm nay, may mắn lần đầu tiên cũng có thể là lần cuối cùng trong đời mỉm cười với hắn rồi. Tâm đắc của một vị Dược Hoàng a, nếu hắn còn không thể phá được cánh cửa cấp 3 Luyện Dược Sư mà đạt tới cấp 4 vậy thì chỉ có thể là lỗi do bản thân rồi.
"Dược lão, cảm ơn ngài... cảm ơn ngài..." - Đường Khải phó hội trưởng liên tục dập đầu, nước mắt nước mũi ướt nhèm khuôn mặt già nua đầy râu của hắn.
"Được rồi, sư phụ không thích như thế này đâu, cứ thoải mái là được." - Chính Nam nhìn không nổi nên phải ngăn lại lão đầu này, cứ như vậy dập đầu còn ra thể thống gì.
"Nam nói không sai, chỉ là một quyển sách mà thôi, không có gì to tát."
Được Dược lão tự mình lên tiếng, Đường Khải phó hội trưởng không tiếp tục dập đầu nữa mà bò dậy, trở về trên ghế của mình ngồi cười ngây ngô, ai không biết còn tưởng đây là "Lão Ngoan Đồng" trong truyền thuyết đâu.
Đỗ gia hai cha con nhìn nhau rồi cùng nhìn vào một quyển sách khác sạch sẽ hơn quyển kia chút xíu nằm đang nằm trên bàn.
Nếu hai người nhớ không lầm thì Chính Nam vừa nói đó là Dược Vương tâm đắc a!
Giống như hiểu được ý nghĩ hai người, Chính Nam bĩu môi gom hết sách vở, đồ đạc trên bàn cất vào nhẫn chứa đồ rồi trở về sau lưng Dược Lão.
"Thế nào, hai người có cái gì muốn hỏi không?"
Giọng Dược lão vang lên để hai cha con Đỗ gia tỉnh lại.
"À... chuyện là thế này..." - Đỗ Hoàng Khang từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra một chiếc hộp, lưỡng lự một lát rồi đưa lên, nói: "Xin đại nhân xem thử đây là linh thảo gì, cấp độ bao nhiêu, tác dụng như thế nào dùm ạ."
Chính Nam híp mắt, Đỗ gia... còn chưa tin sư phụ hắn là Dược Hoàng a!
Nhận lấy hộp linh dược từ tay Đỗ Hoàng Khang, Chính Nam đưa trở lại cho Dược lão chứ không tự chủ mở ra xem.
Dược lão thò tay ra khỏi áo choàng, cầm lấy hộp linh dược kia. Mọi người đều nhìn thấy bàn tay hắn gân guốc, nhăn nheo và đồi mồi đặc trưng của người có tuổi.
Tú Anh phú bà liếc mắt Chính Nam: "Chẳng lẽ... anh ấy thật là đệ tử của Dược Hoàng sao?"
"Thiếu chủ... từ lúc nào leo lên một vị Dược Hoàng chứ!?"
Mỗi người một ý nghĩ cho đến khi hộp linh dược kia được mở hé ra, một tiếng Long ngâm vang vọng cả phòng, đồng thời Long uy cũng tản ra để đồ đạc trong phòng run bần bật.
Tú Anh phú bà giật mình xém chút nữa thì thả ra Tu La huyết mạch, may mà Long uy kia rất nhanh tiêu tán theo theo Dược lão đóng lại nắp hộp.
"Cấp 7 linh dược Bàn Long Thảo... tiểu tử, thứ này... sẽ để cho toàn bộ Hà thành lâm vào đại kiếp nạn a!"
"Quả nhiên là Bàn Long Thảo... hắn không có lừa Đỗ gia..." - Đỗ Hoàng Khang run rẩy nắm tay, gần như muốn nhào lên giật lấy hộp linh dược kia trở về nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được.
"Đại sư, tại sao linh dược này lại có thể nguy hại Hà thành? Là do Long uy của nó sao?" - Lý Anh Tuấn lên tiếng hỏi kéo chú ý mọi người trở lại.
"Đỗ gia tiểu tử, ai đưa thứ này cho nhóc đấy? Hắn có nói rõ kiếp nạn mà thứ này mang lại không?"
Đỗ Hoàng Khang ngập ngừng, lúc sau vẫn là cắn răng nói ra: "Là... "tiểu Võ Thần" tặng cho tiểu tử, nói rằng nó có thể thay Giao Long dưới Hồ Tây trấn áp Long mạch một thời gian. Hắn sợ... Akatsuki có tai mắt trong Ngô gia nên nhờ tiểu tử giữ giùm."
"Hahaha, sợ tai mắt của Akatsuki trong Ngô gia nên nhờ nhóc giữ giùm. Lý do hay a, hahaha!"
Dược lão cười cực kỳ sảng khoái, cực kỳ trẻ trung và mạnh mẽ, không hề có già nua và run rẩy như từ đầu bữa tiệc tới giờ.
Mọi người vẻ mặt nghi ngờ nhìn nhau rồi cùng nhìn về Chính Nam, giống như muốn hỏi: "Dược lão ông ấy... uống thuốc chưa?"
Chính Nam chỉ mỉm cười lắc đầu mà không nói gì cả.
Cười một lúc, Dược lão bình tĩnh lại, hắng giọng một cái rồi nói: "Đầu tiên nói tới nguồn gốc và cách hình thành của Bàn Long Thảo đi.
Linh dược cấp 7 này muốn thành hình nhất định phải thỏa 3 điều kiện sau.
Đầu tiên là Long Châu, hoàn chỉnh Long Châu. Hạt giống Bàn Long Thảo nhất định phải được vun chung với một viên Long Châu hoàn chỉnh và trong suốt thời gian phát triển không được rời viên Long Châu đó quá một gang tay, nếu không Long uy sẽ xuất hiện đứt gãy, toàn bộ quá trình về sau không cần làm nữa vì đã hoàn toàn vô dụng.
Thứ hai, tưới cho Bàn Long Thảo không phải là nước thường hay linh thủy, linh tuyền bất cứ thứ gì khác mà phải là Long Huyết, có thể pha loãng nhưng phải là chân chính Long Huyết. Đặc biệt phải là máu của đúng con Rồng viên sở hữu viên Long Châu gieo hạt trước đó.
Cuối cùng là Long Cân, dùng nó để uốn giàn leo cho Bàn Long Thảo phát triển theo đúng tư thế "Rồng cuộn mình" mới cho ra đời được một cây Bàn Long Thảo thành thục như thế này.
À, quên nói, toàn bộ thời gian để một cây Bàn Long Thảo từ hạt giống lớn lên và thành thục là 200 năm. Tức là nói, suốt 200 năm vun trồng, nuôi dưỡng và bảo vệ không được nảy sinh bất kỳ sai lầm nào thì một hạt giống Bàn Long Thảo mới thành được cây Bàn Long Thảo trong hộp kia.
Vậy mà tên nhóc con kia lại mang đi tặng người bằng lý do "sợ Akatsuki có tai mắt phát hiện được", hahaha."
"Quý... quý như vậy? Dùng cả một con rồng để trồng một cây linh dược này sao?" - Chính Nam cũng là lắp bắp kinh hãi.
Những người còn lại ánh mắt cũng lửa nóng, nếu mang nó đi bán thành tiền, sợ rằng tiền đó mua cả cái Hà thành xuống cũng còn dư a.
"Quý, tất nhiên quý. Nhưng mà tại sao ngoài thị trường không bao giờ xuất hiện Bàn Long Thảo? Thứ cấp 7 linh dược này hiếm không khác cấp 8 Thánh Dược nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là cấp 7 linh dược, muốn mua cũng phải có chứ.
Trần tiểu thư, cả cái Trần thị thương hội lớn như vậy có sở hữu một cây Bàn Long Thảo nào không?"
"Quả thật là... không có. Toàn bộ nhà kho Trần gia đều không có ghi chép sự tồn tại của Bàn Long Thảo này."
Tú Anh phú bà nắm trong tay toàn bộ sổ sách và tình hình kinh doanh của Trần gia, mấy trăm năm qua chưa từng có ghi chép nào nhắc tới ba chữ Bàn Long Thảo.
Nhưng Dược lão lại lắc đầu, thở dài: "Trần gia có, nhưng không dám ghi chép, cũng không dám lộ ra. Bởi vì như lão đã nói, thứ này đơn giản chính là tai họa."
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.