"Chuyện đó... là chuyện gì cơ?" - Chính Nam biết còn cố hỏi.
"Chính là chuyện... đó. Bớt giả ngu đi!"
Lần này Chính Nam không ngần ngại gật đầu.
“Có phải là với tiểu Vịnh không?”
Chính Nam không ngần ngại lắc đầu.
“Vậy là không phải. Mà cũng không quan trọng, quan trọng là cậu là người trưởng thành, tôi cũng vậy. Cậu là đại phu, tôi là bệnh nhân. Cậu chữa bệnh cho tôi, tôi hợp tác với cậu, không có gì phải ngại ngùng. Cậu nói có đúng không?” - Nguyệt Vi lão tông chủ từ gương mặt cười đùa tí tởn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
Chính Nam thở dài: “Đúng vậy. Ngài đối với tôi là trưởng bối, tôi đối với ngài là đại phu, không có gì phải ngại ngùng." - Người ta phụ nữ đã nói tới mức như vậy, thân làm đàn ông còn từ chối nữa thì không phải là lịch sự mà là đạo đức giả rồi.
"Được rồi, ngài điều chỉnh trạng thái một chút đi, tôi chuẩn bị ngân châm. À đúng, tốt nhất nên để Nguyệt Nga tông chủ hộ vệ bên ngoài, đừng để người khác xông vào.”
Nguyệt Vi lão tông chủ cười nói: “Yên tâm. Nga nó làm việc rất có trước có sau, chúng ta ở trong này làm gì nó chắc chắn sẽ đoán được, không cần dặn dò gì cả.”
Chính Nam quả thật không còn gì để nói.
Đúng là con hư tại mẹ, cháu hư tại bà ngoại!
Có bà ngoại và mẹ như thế này, bảo sao Nguyệt Vịnh lớn lên thành cái ma nữ.
...
Một tiếng sau, Chính Nam vẻ mặt nghiêm trọng, trải ra cuộn khăn hắn dùng để cắm ngân châm.
Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-kiem-nhan-gia-tai-di-gioi/1642662/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.