Chương trước
Chương sau
Trên Khởi Nguyên chiến hạm, Nguyệt Vịnh lo lắng nói: “Chủ nhân, chúng ta…”
Chính Nam lắc đầu nói: “Còn chưa tới lúc, em không thấy Nguyệt Nhi trưởng lão còn chưa có sử dụng Tà Nguyệt Giới sao.”
Nghe Chính Nam nói Nguyệt Vịnh mới an tâm hơn một chút, cô chính là quan tâm Dì của mình quá nên không giữ được tính chính xác trong phán đoán của mình.
Chính Nam nói: “Còn có một Nguyên Anh hậu kỳ và hai Lý Sương kỳ khác đang ở một bên nhìn, chúng ta chưa cần phải vội vàng.”
Tú Anh phú bà cau mày: “Tổng cộng tới ba Lý Sương kỳ, lần này có chút khó làm rồi.”
Chính Nam lắc đầu, giọng nghiêm túc nói: “Lý Sương kỳ không quá quan trọng, anh có cách để khắc chế bọn họ. Thế nhưng cái anh lo lắng chính là Thiên Đạo Vệ, bởi vì thật sự anh không nhìn thấy có một người như thế xung quanh đây.” - Lần đầu tiên đồng thuật và khả năng bay lượn không mang lại lợi thế cho phe của hắn, Chính Nam cũng không có vẻ ngoài bình tĩnh như vậy.
Chiến đấu bên dưới vẫn tiếp tục, lúc này lợi thế về quân số và trận hình đã bắt đầu thể hiện ra rõ ràng.
Nguyệt Nhi trưởng lão chưa muốn vội vã sử dụng Tà Nguyệt Giới vì bà biết, một khi mở ra Tà Nguyệt Giới thì chiến đấu đã bước vào giai đoạn sống còn, hiện tại vẫn còn chưa tới mức phải liều mạng.
Thế nhưng một lo lắng khác cũng bắt đầu chậm rãi xuất hiện phía đằng đông!
Một khi mặt trời mọc, nguyên khí của phe bà sẽ bị nguyên khí của đối phương ức chế, như vậy tình hình sẽ càng trở nên tệ hơn.
Chính Nam cũng nhận ra vấn đề này nên hắn cũng không muốn chờ nữa: “Hắc - Bạch, hai người xuống hỗ trợ Nguyệt Nhi trưởng lão đi. Chú ý an toàn.”
Tú Anh phú bà và Ngọc Ngân phú bà nhìn nhau gật đầu rồi xuất phát ra trận.
Nguyệt Vịnh lo lắng nói: “Em cũng muốn xuống giúp Dì em.”
Chính Nam trầm giọng nói: “Không được. Bình thường anh có thể chiều em nhưng liên quan tới nhiệm vụ và chiến đấu thì mệnh lệnh chính là mệnh lệnh. Không có muốn hay không muốn.”
Vũ Tuyết phú bà kéo Nguyệt Vịnh sang một bên để cô không nói nữa.
Thật sự thì chính bản thân Nguyệt Vịnh cũng biết là cô xuống dưới đó ngoài khiến cho mình bại lộ danh tính ra thì một chút tác dụng cũng không có nhưng biết là một chuyện, lo lắng cho người thân mình lại là một chuyện khác.
...
Một nữ đệ tử Tà Nguyệt Tông đang khổ chiến cùng một nam đệ tử Cửu Dương Các tại khá xa ngoài vòng chiến. Tình hình có vẻ đang dần nghiêng về phía đệ tử Cửu Dương Các khi mặt trời đã bắt đầu ló dạng ở phía đông, cô gái đã có chút đuối sức, trên người dần dần xuất hiện vết thương.
Một thoáng hụt hơi khiến cô gái không kịp phòng ngự đòn đánh trả của đối phương sau khi công kích của cô kết thúc, nữ đệ tử Tà Nguyệt Tông té xuống mặt đất nhưng vẻ mặt không có chút nào thay đổi, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm đối thủ của mình.
Nam đệ tử Cửu Dương Các kia cũng có chút tiếc nuối nhan sắc cô gái này, nhưng hắn biết trên chiến trường không phải là lúc lo lắng những chuyện như vậy. Đang lúc hắn giơ lên tay phải của mình, chuẩn bị kết thúc đối thủ thì…
Phập!
Một tiếng dao vào thịt vang lên, tên đệ tử Cửu Dương Các khẽ co giật hai cái rồi nằm im trên mặt đất. Hắn đến chết cũng không biết mình chết như thế nào và người ra tay là ai.
Ngọc Ngân phú bà nhìn nữ đệ tử Tà Nguyệt Tông vẫn còn đang ngơ ngác sau khi được cô cứu từ cõi chết trở về, lạnh nhạt nói: “Mau đi giúp những người khác, giảm thiểu thương vong. Đừng ngây ngốc nữa.” - Nói xong cô lại ẩn mình vào bóng tối.
Nữ đệ tử kia giật mình tỉnh lại, nhanh tay sờ soạng trên người mình, thấy không có gì tổn hại cô mới nhấc lên vũ khí chạy đi giúp những người khác.
Không giống Ngọc Ngân phú bà thầm lặng nhưng đầy chết chóc, Tú Anh phú bà ra tay khoa trương hơn nhiều.
Cô trực tiếp nhảy vào vòng chiến của Nguyệt Nhi trưởng lão và sáu người đang vây công bà rồi điên cuồng phá hoại.
“Cuồng - Tuyền Qua Tế Tự”
“Cuồng - Băng Lôi Tế Tự”
“Tế Tự - Lôi Đình Vạn Quân”
Với lợi thế tấn công bất ngờ và có thể bay, Tú Anh phú bà dừng lại trên bầu trời rồi tiến hành oanh tạc, phá hoại trận hình của năm dong binh để trợ giúp Nguyệt Nhi trưởng lão.
Cô cũng thầm may mắn lần trước Chính Nam đã tính tới tình huống này mà đưa cho cô loại phi hành khí nhỏ gọn chứ không phải là một đôi cánh hoa lệ nhưng vướng víu.
Nguyệt Nhi trưởng lão thấy Akatsuki tới giúp thì thở phào một hơi.
Lần này bà nghe lời Nguyệt Vịnh, đặt cược cả tính mạng của mình và mấy đệ tử làm mồi nhử Dương Cương cùng đồng bọn để phối hợp với Akatsuki một mẻ tóm gọn, nói không lo lắng là không thể nào. Bây giờ Akatsuki đã xuất hiện, không còn nỗi lo về sau nữa nên bà cũng có thể thoải mái dạy dỗ lũ khốn kiếp này một trận.
“Kính Hoa Thủy Nguyệt”
“Thực Cốt Nguyệt”
Liên tục là những chiêu thức mạnh mẽ được Nguyệt Nhi trưởng lão sử dụng. Bị đè lên đánh nãy giờ bà cũng không có tính khí tốt như lúc đầu nữa.
Chiến cuộc trong vòng dần ổn định lại.
Ở một nơi cách đó không xa, Ngô Đức Võ cau mày nhìn hai người áo đen mây đỏ mới xuất hiện đang quấy phá khắp chiến trường, thì thầm: “Không cảm nhận được khí tức, hẳn là do trang phục đặc thù mang lại. Phi hành khí cụ, thảo nào thoắt ẩn thoắt hiện khắp nơi. Chỉ là... Tế Tự kia… phong cách chiến đấu làm sao quen như vậy a, chẳng lẽ thật là “người kia” sao?”
Một trong hai người đang đứng bên cạnh hắn lên tiếng dò hỏi: “Mục tiêu xuất hiện rồi, tới lượt chúng tôi ra tay chưa?” - Là giọng của một người đàn ông trung niên.
Ngô Đức Võ quan sát tình hình chiến đấu thêm một lát rồi gật đầu, nói: “Người của Akatsuki có thể bay nên hai người chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu thất bại… vậy chuyện tiền thưởng nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Hai người kia nhìn nhau gật đầu một cái rồi xông qua.
Đúng lúc này Chính Nam cũng động.
Hắn truyền âm cho cả ba vị phú bà: “Hai Lý Sương kỳ còn lại động rồi. Tất cả mọi người dẫn họ tới gần Nguyệt Nhi trưởng lão rồi mở kết giới giải quyết họ ở bên trong. Ngô Đức Võ để cho anh.”
Hắn cũng quay qua nói với Nguyệt Vịnh: “Em đi cùng Bạch Hổ xuống đi, nhớ nghe lệnh làm việc, không được xử lý theo cảm tính. Dì của em cũng là Dì của anh, anh sẽ không để bất kỳ ai phải chịu tổn thương.” - Dứt lời, hắn tung cánh bay về phía Ngô Đức Võ.
Nguyệt Vịnh theo Vũ Tuyết phú bà bay xuống gia nhập vòng chiến, trong lòng vẫn còn vang vọng lời Chính Nam vừa nói: “Dì của em cũng là Dì của anh!? Anh ấy đã chấp nhận mình sao?”
Chính Nam trong lòng hết sức căng thẳng. Đây là lần đầu tiên hắn phải đối đầu với một đối thủ mà lợi thế tầm nhìn không còn, cảm giác bất an, lúc nào cũng có thể bị đánh lén bao trùm trong lòng hắn.
Ngô Đức Võ không quá bất ngờ khi lại thấy có người của Akatsuki từ trên bầu trời hạ xuống gia nhập chiến đấu, làm hắn bất ngờ là cái cách mà người của Akatsuki chiến đấu.
Phối hợp với nhau kín kẽ, dùng ưu điểm của bản thân che đi nhược điểm của đồng đội, sử dụng ít tài nguyên nhất để thu lại được kết quả tốt nhất.
Đối với người luôn một thân một mình chiến đấu như hắn, Ngô Đức Võ hoàn toàn hiểu được những khó khăn phải đối mặt khi tập luyện để phối hợp được với nhau như thế.
“Thật sự đáng nể, các người rốt cuộc là ai?”
“Là ai có thật sự quan trọng nữa không?” - Một giọng nam vang lên phía sau Ngô Đức Võ khiến hắn nổi cả da gà. Nếu vừa rồi bị đánh lén, hắn cũng không chắc mình có thể tránh được hay không.
Ngô Đức Võ trầm giọng nói: “Nếu tôi không nhầm thì anh là Không thần sứ chứ? Anh đến phía sau tôi từ lúc nào?”
Chính Nam nhún vai nói: “Cũng được một lát rồi, chính là lúc Bạch Hổ và Bính gia nhập chiến đấu đấy.”
Ngô Đức Võ toát hết cả mồ hôi lạnh, có người đứng phía sau hắn, nhìn hắn chằm chằm gần 5 phút mà hắn không hay biết chút nào.
Thế nhưng thua trận không thua khí thế, Ngô Đức Võ bình tĩnh nói: “Như vậy sao, không nói chuyện này nữa. Không thần sứ hẳn là phải biết tôi chuẩn bị tất cả những thứ này để dẫn anh ra mặt là vì lý do gì chứ?”
Chính Nam gật đầu nói: “Đều là vì Ngô Đức Văn đúng không? Mà, nói đi thì phải nói lại, tình trạng của Ngô Đức Văn hiện tại anh biết chứ?”
Ngô Đức Võ giả ngu nói: “Tình trạng của Văn? Tình trạng gì?”
Chính Nam lạnh nhật nói: “Người ngay không nói chuyện mờ ám. Tôi cũng không tin anh không biết chút gì về trạng thái của em trai mình.
Nói cho anh biết một tin không vui, mặc dù Ngô Đức Văn hiện tại vẫn là nhân loại nhưng không tới một năm sau thì không phải nữa. Cho nên là có hiểu lầm, khúc mắc hay nguyện vọng gì chưa có làm xong thì tranh thủ làm đi, kẻo không còn thời gian nữa đâu.”
Lần này Ngô Đức Võ thật sự không hiểu, hắn trầm mặt nói: “Anh đang nói cái gì, tại sao Văn lại không phải nhân loại, chưa tới một năm thời gian lại là chuyện gì?”
Chính Nam cảm thấy “tiểu Võ Thần” cái danh hiệu này dành cho Ngô Đức Võ không sai, vẫn là “tiểu” và cũng chỉ là “Võ Thần” mà thôi. Hắn bất đắc dĩ nói: “Ngô Đức Văn nửa người nửa quỷ trạng thái anh biết chứ?”
Ngô Đức Võ lưỡng lự chốc lát rồi nói: “Biết.”
Chính Nam gật đầu: “Tốt. Để tôi giải thích cho anh rõ, Ngô Đức Văn là bị trúng một loại trớ chú. Trong nguyên anh, đan điền và trái tim của hắn đều tồn tại loại trớ chú này, nó sẽ dần dần thẩm thấu, thay đổi, đồng hóa Ngô Đức Văn từ nhân loại thành một chủng tộc mới không được phép tồn tại ở thế giới này, gọi là “Oán Linh”.
Thường thì người bị nhiễm khoảng một tháng sẽ hoàn toàn bị đồng hóa, nhưng tình huống của Ngô Đức Văn có chút khác biệt, hẳn là trớ chú chi lực bị cái gì đó hạn chế trong lúc lây lan nên yếu hơn bình thường, nhưng giờ nó đã đủ mạnh rồi.
Anh nên giết chết Ngô Đức Văn trước khi hắn chính thức trở thành quỷ vật chỉ biết giết người đi.”
...
(Sáng mai bonus một chương! Cầu đậu, NP...)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.