“Ồ! Gia Nguyệt.” - Chính Nam ồ lên bất ngờ: “Em biết anh chuẩn bị đi ra hay sao mà đứng sẵn ở đây đợi thế? Cả Đỗ thiếu gia cũng đợi cùng sao, cảm ơn Đỗ thiếu gia quan tâm nhé!”
“Anh Nam.” - Gia Nguyệt phú bà sững sờ rồi lạo thẳng đến ôm chầm lấy hắn, nước mắt không không chế được tràn ra: “Sao anh bây giờ mới ra, làm em lo muốn chết."
Vừa rồi không hiểu sao nghe Đỗ Hoàng Khoa nói Chính Nam đã bỏ mình đi, Gia Nguyệt phú bà cảm thấy cực kỳ khó thở, giống như có thứ gì đó bóp nghẹt trái tim, trong lòng ngoại trừ nghĩ tới tìm Chính Nam để biết rõ câu trả lời thì không suy nghĩ được bất kỳ vấn đề gì khác.
“Thì bây giờ anh mới thi xong chứ sao.” - Chính Nam vỗ về Gia Nguyệt phú bà: “Không khóc, không phải anh ở đây rồi sao. Về nhà anh nấu đồ ăn ngon cho em, không khóc, không khóc.”
“Anh đáng ghét!” - Gia Nguyệt phú bà đỏ bừng mặt đẩy Chính Nam ra, tự mình lau nước mắt: “Làm như em là con nít, lúc nào cũng dùng đồ ăn dụ dỗ em.”
“Được a. Em không thích thì thôi, anh tự làm, tự ăn một mình.” - Chính Nam nhún vai, một bộ không sao cả.
“Anh dám!” - Gia Nguyệt phú bà lập tức xù lông: “Anh dám lén lút ăn một mình, em… em… em mặc kệ anh.”
…
Thấy hai người quấn vào một chỗ anh anh em em, Đỗ Hoàng Khoa cực kỳ gai mắt, nhưng nhìn thấy trang phục và huy hiệu của Chính Nam, hắn lại không dám nói gì.
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-kiem-nhan-gia-tai-di-gioi/1642511/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.