Lúc Bạch Tân Vũ về nhà, đã qua sáng sớm, đến nơi thì đã hơn 9 giờ, cậu thở dài, nhắm mắt bước vào.
Cha cậu đã đến công ty, mẹ cậu ngồi ở trên salon, nhác thấy cậu trở về, liền nhìn cậu chăm chăm, “Mẹ còn tưởng mẹ nghe nhầm, mới bốn năm giờ sáng con ra khỏi nhà làm cái gì?”
Bạch Tân Vũ liếc mắt nhìn bác giúp việc, bác ta cười trừ, tự giác tránh đi. Cậu ngồi bên cạnh mẹ mình, nói: “Tối hôm qua, Du Phong Thành tới tìm con, cậu ấy sốt, nên con đưa cậu ta đến bệnh viện.”
Giọng nói của Lý Úy Chi không tự chủ mà cất cao, “Nửa đêm nửa hôm nó đến tìm con làm gì?”
Bạch Tân Vũ ôm lấy bả vai bà, “Cậu ta biết mẹ phát hiện ra chuyện của hai đứa bọn con rồi, nên….đến gặp con.”
Lý Úy Chi đẩy tay cậu ra, nghiêm túc nhìn cậu, “Sau đó thì sao?”
Bạch Tân Vũ nhìn bà, nhẹ than một tiếng, “Mẹ ơi, hơn một năm trước con xuất ngũ từ Báo Tuyết, con đã quyết định sẽ hoàn toàn cắt đứt với cậu ta, nếu con không có quyết tâm, ngay từ đầu con cũng sẽ không về. Lúc ấy bọn con, có mâu thuẫn, con cho rằng con xuất ngũ xong, chính là kết thúc, nhưng đến tận bây giờ, bọn con vẫn lằng nhằng lâu như vậy, con phát hiện ra con chưa quên được cậu ta. Mẹ, từ nhỏ đến lớn có cái gì con cũng đều kể cho mẹ nghe, riêng chuyện này con cũng chẳng muốn gạt mẹ, thật sự là con không quên được cậu ta, đời này sẽ không bao giờ có địa phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-duong/1332487/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.