Du Phong Thành cảm giác thời gian như ngừng lại vào giờ khắc này, hắn cùng Nghiêm Cường mắt đối mắt giữa cự ly hai ba mét, nhưng tựa như bọn họ đang không ở cùng một thế giới, Nghiêm Cường mở miệng nói gì đó, hắn không nghe thấy, hắn chỉ thấy đại não ong ong muốn vỡ, thật giống như mọc rễ chết trân tại chỗ.
Hắn hận hiện tại không thể móc súng bắn chết mình luôn, hắn không muốn đối mặt với lựa chọn như vậy, bởi vì hắn biết cho dù hắn chọn bên nào đi chăng nữa, về sau hắn sẽ đều hối hận.
Nghiêm Cường cả giận hô: “Đi đi!”
Từ nhỏ đến lớn Du Phong Thành hắn vẫn là một người quả quyết, đời này chỉ duy nhất có hai lần rơi vào cảnh lưỡng nan, đều liên quan đến Bạch Tân Vũ, hắn phụ Bạch Tân Vũ một lần, há có thể có lần thứ hai? Nhưng hết lần này tới lần khác cũng chẳng phải chỉ là vấn đề ân oán tình cừu giữa hai người bọn họ, còn quan hệ đến vài cái mạng người nữa!
Nghiêm Cường bắt được chốt cửa, gắng gượng muốn bò dậy từ trên mặt đất.
Du Phong Thành quan sát hắn, nắm đấm siết đến kêu lên răng rắc.
Đương lúc Du Phong Thành cảm giác hắn sắp phát điên đến nơi, khu Tây đột nhiên truyền đến một tiếng nổ*, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển theo, tay Nghiêm Cường khẽ trợt khỏi cái chốt cửa, cả người lại ngã sấp xuống đất một lần nữa, đầu cạch một cái mà dộng vô nền đá cẩm thạch, hắn vốn đã mất máu quá độ, giờ triệt để choáng ngất luôn.
Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-duong/1332477/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.