Mọi người chấn kinh.
Bạch Tân Vũ dằn lại cơn đau, rút tay ra khỏi còng, khi ngón cái xuyên qua còng, bị đè ép, cậu đau đến mức muốn rống mẹ nó chứ, nhanh chóng rút cả bàn tay ra, lại rắc một tiếng bẻ khớp trở lại, chỉ 20 giây ngắn ngủi, mà cậu đã chảy mồ hôi đầy người.
Quản lý dòm Bạch Tân Vũ, được một phen sợ tởn đời, cũng không dám….nói thêm nửa chữ nào nữa.
Đại Khôi ngồi xổm bên tường, Bạch Tân Vũ đạp lên vai hắn đã chạm tới được cửa sổ, cậu cởi áo khoác xuống, quấn trên cánh tay, đoạn dùng sức nện xuống, cửa sổ bằng thủy tinh nhiều năm không được tu sửa vỡ vụn lả tả, âm thanh vang lên trong đêm tối có chút chói tai.
Một phòng đầy người đều lặng thinh, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng.
Đợi chừng một phút đồng hồ, không có bất cứ động tĩnh gì, Bạch Tân Vũ nhẹ nhàng dọn sạch miểng thủy tinh vỡ, gắng gượng bò ra bên ngoài. Lỗ thông hơi này nhỏ vô cùng, cậu dốc hết sức bình sinh, mới chen ra được bả vai, sau khi vai lọt, thân thể lại dễ dàng hơn nhiều, cậu nhảy ra khỏi lỗ thông hơi, té xuống trên mặt cỏ.
Bốn phía một mảnh đen kịt, gió lạnh vun vút, thực ra những nhân viên kia đâu có cần lo lắng chuyện cậu sẽ chạy trốn, ở cái nơi vắng teo như thế này, chỉ dựa vào hai cái giò, cậu có thể chạy đi đâu được cơ chứ, đồng thời, cậu cũng gạt bỏ ý định đèo bòng thêm mấy người đó trốn chạy, mấy nhân viên đó suốt ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-duong/1332474/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.