Trong thùng xe rơi vào một trận im lặng kéo dài tới năm sáu phút đồng hồ, Phùng Đông Nguyên ngồi ở một bên, bộ dáng muốn nói gì đó lại thôi.
Bạch Tân Vũ đột nhiên mở nhạc, cười nói: “Nghe cái này một chút nè, là do ban nhạc hờ hồi trước của tôi và đám bạn thu âm đấy.” Nói xong một đoạn nhạc rock vừa rung vừa lắc đã cất lên.
Phùng Đông Nguyên tự tay tắt nhạc, nhỏ giọng nói: “Tân Vũ, thực ra chuyện giữa anh và Phong Thành, lúc đi huấn luyện quân sự ở Khố Nhĩ Lặc, em đã hơi ngờ ngợ rồi.”
Bạch Tân Vũ đỗ xe ở ven đường, gục trên tay lái nhìn Phùng Đông Nguyên, nhẹ nhàng nhíu miệng, “Thì ra cậu nhận ra sớm như vậy, tôi còn thấy hai chúng tôi giấu rất tốt.”
“Khi đó em đã cảm thấy hai người các anh….là lạ, nhưng chỗ em ở cũng nhỏ, chưa thấy chuyện như thế bao giờ….” Phùng Đông Nguyên nắm tóc, “Em không có ý gì đâu, em thật sự là không ngờ đến, bởi vì ngay từ đầu, dường như hai người không hợp nhau lắm mà.”
Bạch Tân Vũ nghĩ lại hai tháng đầu tiên ở chung của bọn họ, quả thực là chướng khí mù mịt, sau đó sao lại thay đổi mùi vị chứ? Cậu đã quên mất, cậu đã từng vô cùng chán ghét cùng sợ hãi Du Phong Thành. Cậu cười cười, “Cái gì qua thì cũng qua rồi, hôm nay làm cậu sợ à!?”
“Không.” Phùng Đông Nguyên ngẫm nghĩ một chút, cũng cười, “Du tướng quân quả thật làm em hơi rợn chút.”
Bạch Tân Vũ lầm bầm: “Không hổ là cha của Du Phong Thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-duong/1332469/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.