Chương trước
Chương sau
“Tân Vũ!!” Tiếng gào của Du Phong Thành vang vọng cả sơn cốc.
Vai phải Bạch Tân Vũ trúng đạn, viên đạn tạo thành vết thương xỏ xuyên qua vai, máu tươi phun đầy đất, chọc mắt người đau nhói. Tên lính đánh thuê mới nổ súng lập tức bị bắn chết, mọi người xông tới, nôn nóng nhìn Bạch Tân Vũ, “Công chúa thế nào rồi?”
Du Phong Thành ôm lấy Bạch Tân Vũ, vành mắt đỏ bừng, âm thanh run rẩy đến không còn hình dạng, “Tân Vũ…..Tân Vũ….” Hắn thấy Bạch Tân Vũ máu me khắp người, hai mắt thất thần, lòng đau đến không thở nổi. Không biết vì sao, hắn bỗng nhiên nhớ lại bộ dạng của Bạch Tân Vũ khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu, da thịt trắng nõn, ngũ quan anh tuấn, ánh mắt sáng ngời, còn có chút khí chất yếu đuối rồi lại bướng bỉnh, thứ gì đã đem Bạch Tân Vũ lúc đó biến thành một quân nhân không sợ sinh tử ở trước mặt hắn lúc này? Người nên hiểu rõ những biến hóa của Bạch Tân Vũ nhất chắc chắn phải là hắn, nhưng tựa như hắn ở quá gần cậu, có đôi khi ngược lại mà chểnh mảng xem nhẹ.
Lão Sa đẩy đám người, vạch trang phục của Bạch Tân Vũ ra xem, “Là vết thương do bị bắn xuyên qua, so với viên đạn kẹt lại trong cơ thể thì tốt hơn nhiều, tránh ra hết đi, để A Mạch cầm máu giúp cậu ta, nhanh.”
Trước mắt Bạch Tân Vũ đã không còn tiêu cự, trong lỗ tai không ngừng truyền đến tiếng ong ong, người khác có nói gì cậu cũng không nghe rõ nữa, cậu “chứng kiến” không ít bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt mình, trên mặt đều là biểu tình nôn nóng, nhưng chỉ có khuôn mặt của Du Phong Thành là còn khá rõ ràng, có phải Du Phong Thành đang khóc hay không, đó là nước mắt ư? Cậu không cảm giác được bả vai của mình nữa rồi, bả vai của cậu vẫn còn đó chứ? Lúc nóng lúc lạnh, lẽ nào cậu sắp chết rồi? Vậy ra đây chính là mùi vị khi bị đạn bắn, thực sự rất đau, loại đau đớn này làm cho người ta muốn phát điên, nhưng sức lực để mở miệng hô một tiếng cậu cũng không có. Cậu sẽ chết sao?
A Mạch là Bác sĩ Đông y, cũng là một người lão luyện trong Báo Tuyết đại đội, hắn nhanh chóng lấy ra hộp cứu thương từ túi đeo lưng, cắm châm bạc vào huyệt vị trong vai của Bạch Tân Vũ để cầm máu, hắn nói: “Tôi chỉ có thể tạm thời cầm máu, nhưng nhiệt độ ở đây quá thấp, rất dễ gây hoại tử tế bào do lạnh, phải lập tức đưa cậu ta đến bệnh viện, nếu không…..cánh tay này khả năng là không giữ được.”
Lúc này Yến Thiếu Trăn kéo một kẻ máu me nhầy nhụa từ sơn khẩu về tới, chính là tên lính đánh thuê mang theo vi-rút có ý đồ trốn chạy kia, Yến Thiếu Trăn đem người ném xuống đất, lau sạch máu trên mặt, “Lấy được vi-rút rồi, tên này còn chưa chết….Ai bị thương vậy?” Bạch Tân Vũ bị một đám người vây vào giữa, trong chốc lát hắn không nhìn ra, khi hắn theo thói quen đi tìm Bạch Tân Vũ lại không tìm thấy, hắn lập tức kịp phản ứng, chợt nhào tới, quả nhiên trông thấy Bạch Tân Vũ máu me khắp người đang nằm trên mặt đất, nhất thời hắn cảm thấy một luồng hàn ý xỏ xuyên qua cơ thể, hắn khàn giọng kêu: “Tân Vũ….”
Đôi mắt Bạch Tân Vũ có chút tan rã mà nhìn chằm chằm vào Du Phong Thành, rất cố gắng muốn thu hắn vào trong tầm mắt, cậu muốn ngắm Du Phong Thành nhiều một chút, nếu như cậu chết, cậu muốn đem khuôn mặt của Du Phong Thành khắc lên linh hồn mình, trước mắt là sinh tử, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, cậu thầm nghĩ phải nhớ kỹ đời này mình chỉ thích duy nhất một người, mặc kệ Du Phong Thành có thích lại cậu hay không. Cậu cảm thấy lòng bàn tay mình truyền đến một tia ấm áp, bàn tay dày rộng đó, là của Du Phong Thành, cậu nhận ra được, Du Phong Thành không ngừng gọi cậu, nhưng cậu lại có chút không nghe thấy.
Trần Tĩnh đột nhiên rên rỉ: “Tân Vũ thế nào? Đội phó sắp không được rồi!”
Một câu nói làm Du Phong Thành như người mới tỉnh khỏi cơn mê, hắn nhìn về phía Hoắc Kiều, lại nhìn Bạch Tân Vũ, biểu cảm trên mặt là đau đớn khôn nguôi.
A Mạch đang quấn băng nói, “Đưa đội phó đi trước đi, tôi không giúp được anh ấy, nhanh!”
Du Phong Thành lau mặt, tình cảm trong mắt là vô tận đấu tranh, tựa như đang phải đưa ra quyết định gian nan nhất trên cõi đời này, hơn nữa cho dù hắn quyết định như thế nào, cuối cùng đều sẽ hối hận cùng thống khổ. Hắn siết nắm đấm nghe răng rắc, cuối cùng, hắn liếc Bạch Tân Vũ, dùng toàn bộ ý chí mà đứng dậy.
Bạch Tân Vũ không biết là đào đâu ra sức lực, một phen bấu chặt lấy cánh tay hắn, trong cổ họng trào ra thanh âm không tài nào phân biệt được, “Không….” Đừng, Du Phong Thành, sao cậu lại phải đi? Đừng, để tôi nhìn thấy cậu, nhìn một lần cuối thôi, nhỡ đâu sau này không được thấy nữa thì làm sao đây, trước khi tôi nhắm mắt, tôi vẫn chỉ muốn nhìn cậu mà.
Nước mắt Du Phong Thành đảo quanh trong hốc mắt, hắn cố nén nhói đau khủng khiếp trong tim, một ngón rồi lại một ngón gỡ tay Bạch Tân Vũ ra, ngón tay Bạch Tân Vũ ấm áp đến vậy, khiến cho hắn cảm thấy tựa như trong nháy mắt làn da hai người hoàn toàn tách ra, cả thể giới dường như cũng đều đóng thành băng. Hắn không dám quay đầu, cứ như vậy chạy về phía Hoắc Kiều, hắn nhấc Hoắc Kiều đặt lên lưng mình, cùng Trần Tĩnh và mấy người nữa chạy đến sơn khẩu.
Bạch Tân Vũ nghiêng đầu, dõi theo bóng lưng không quay lại đến một cái mà đã đi xa mất của Du Phong Thành, trong mắt rốt cục trào ra lệ nóng. Vì sao đến cuối cùng lại cho cậu một bóng lưng….Tim đau đớn, tựa như lấn át cả bả vai bị bắn xuyên, bông tuyết trắng ngần theo gió phiêu đãng, trong mắt cậu lại biến thành một tấm lụa trắng phủ lên dáng hình người đó.
Cậu cảm giác mình được người khác nhấc lên, trên thân thể người đó là mùi thuốc súng cùng mùi máu trộn lẫn, không dể ngửi, nhưng lại khiến cậu cảm thấy an tâm, người đó quay mặt lại, một đôi mắt quen thuộc ngập tràn lo lắng sâu đậm, là Thiếu Trăn….
Trước mắt cậu mờ mịt, rốt cục ngất đi.
————————————————————–
Bạch Tân Vũ có cảm giác mình đã ngủ qua cả một thế kỷ, ngay lúc cậu mở mắt, trong lúc bừng tỉnh cậu dường như không biết mình có còn ở nhân thế hay không.
“Tân Vũ?” bên tai truyền đến tiếng gọi thân thuộc, Bạch Tân Vũ chậm rãi xoay cổ, nhìn thấy khuôn mặt của Giản Tùy Anh.
Cậu mở miệng muốn nói, lại không phát ra được âm thanh nào. Anh….anh trai cậu ở đây, nói vậy cậu chưa chết ư? Thân thể cảm giác dần dần khôi phục, khó khăn nhất vẫn là nơi bả vai đau nhức, còn có đau đớn như lửa thiêu trong cổ họng.
“Dì cả, chú, Tân Vũ tỉnh rồi!” Giản Tùy Anh có chút kích động kêu lên.
Hai người trên một cái giường khác ngay tức khắc bật dậy, Lý Úy Chi nhảy xuống, đôi mắt thâm quầng xanh đen nhào tới trước giường, kêu khóc: “Tân Vũ, bảo bối của mẹ….Con muốn mạng của mẹ sao…..”
Dòng nước mắt già nua của Bạch Khánh Dân cũng chảy xuống, nơi cằm của ông là đám râu lởm chởm, nhìn qua như một cụ già đã thật nhiều tuổi.
Viền mắt Bạch Tân Vũ nóng lên, nước mắt cũng chảy xuống theo, cha, mẹ, xin lỗi….
Giản Tùy Anh nhìn dáng vẻ cố gắng muốn nói truyện của cậu, sờ đầu cậu một cái, nhẹ giọng nói, “Chú hôn mê ba ngày rồi, cuối cùng cũng tỉnh. Niêm mạc cổ họng của chú bị thương, bác sĩ nói ít nhất phải một hai tháng mới có thể khôi phục, trong khoảng thời gian này chú cũng đừng nói chuyện.”
Bạch Tân Vũ dốc sức lấy ánh mắt hướng phía bả vai mình, Giản Tùy Anh lại nói: “Tổn thương trên vai chú có thể khôi phục, nhưng sẽ không linh hoạt được như trước đây nữa.”
Bạch Tân Vũ trầm mặc gật đầu, kết quả này tốt hơn nhiều so với dự đoán của cậu. Chí ít cậu đã không chết, tàn phế cũng chỉ là tạm thời.
Hết thảy những gì xảy ra ở núi Côn Lôn, thật giống như một cơn ác mộng, chỉ cần hồi tưởng lại lúc đó, cậu vẫn cảm thấy hít thở cũng đau đớn, Hoắc Kiều thế nào rồi? Đã tìm được Kim Điêu chưa? Còn có Du Phong Thành….Nghĩ đến Du Phong Thành, trái tim Bạch Tân Vũ co rút, tự sâu trong thân thể truyền đến một hồi đau đớn trần trụi, cậu đã không cách nào có thể hình dung đó là cảm thụ gì. Cậu trách Du Phong Thành ư? Du Phong Thành đã làm gì sai? Không, Du Phong Thành chỉ là coi trọng Hoắc Kiều hơn xa cậu, cái này có gì sai? Chỉ là, cậu sẽ không bao giờ dâng hiến nữa, cậu sẽ không trở thành thay thế phẩm cho Hoắc Kiều, cái con người mà Du Phong Thành không với tới, cậu không muốn vì người khác mà trở thành một “Kẻ an phận xếp thứ hai”, có lẽ là do đã dạo chơi một lượt qua Quỷ Môn Quan, tâm cậu giờ trong sạch như gương sáng, rất nhiều chuyện đều đã nghĩ thông.
Cậu biết sau khi trải qua chuyện này, cậu sẽ không cách nào có thể ở lại Báo Tuyết đại đội được nữa, không chỉ vì vai cậu đã bị thương, mà còn vì cả nhà cậu cũng sẽ không cho phép cậu tiếp tục làm bộ đội đặc chủng, nhiệm vụ lần này cũng đã phần nào chứng minh cậu không thích hợp trở thành một bộ đội đặc chủng, cậu còn chưa đủ lạnh lùng, chưa đủ lý trí, cậu không thể chịu đựng thêm việc vài chiến hữu cứ từng người rời cậu mà đi, anh Triệu chết, đã làm cho cậu vô cùng sợ hãi, e rằng cậu chỉ mới có thể lực và kỹ năng chiến đấu của bộ đội đặc chủng, mà từ đầu đến cuối không hề có tính lãnh khốc của một bộ đội đặc chủng. Hơn nữa, nếu ở lại Báo Tuyết còn phải đối mặt với Du Phong Thành, cậu cũng không sợ đối mặt, chẳng qua cậu cảm thấy, quan hệ giữa hai người đổ vỡ, sẽ ảnh hưởng đến năng lực phát huy trong chiến đấu của toàn đội, đây cũng là đại kỵ.
Bạch Tân Vũ không thể nói, không thể làm gì khác hơn là đưa cánh tay chưa bị thương của mình nắm lấy tay cha mẹ, dùng ánh mắt cùng nụ cười trấn an bọn họ.
Một lát sau, cửa mở, hai người bước vào, người thấp hơn một chút là Trần Tĩnh, còn người có vóc dáng cao ráo kia là bạn trai của anh cậu -Lý Ngọc.
Bạch Tân Vũ vươn tay về phía Trần Tĩnh, Trần Tĩnh nắm chặt lấy tay cậu, run giọng: “Tân Vũ, rốt cuộc cậu cũng tỉnh.”
Bạch Tân Vũ gấp đến độ dùng cả khẩu hình hỏi Hoắc Kiều, Kim Điêu.
Ánh mắt Trần Tĩnh ảm đạm, “Đội phó đã được cấp cứu, bây giờ còn đang trong phòng chăm sóc đặc biệt, chưa hoàn toàn thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Kim Điêu….Chúng tôi tìm một ngày một đêm, cũng không tìm thấy cậu ta, anh Triệu cũng giống như vậy, không tìm được…..”
Bạch Tân Vũ run rẩy thở dài một cái, trong lòng khó chịu không thôi. Anh Triệu cùng  Kim Điêu cứ như vậy an nghỉ lại Côn Lôn quanh năm tuyết phủ, vĩnh viễn không thấy mặt trời, nhưng tuyết trắng mênh mang cũng không thể xóa bỏ vết tích tồn tại của bọn họ, càng không thể xóa đi sự hi sinh anh dũng của họ, mỗi người trong Báo Tuyết đại đội, đều sẽ nhớ về bọn họ mãi mãi.
Trần Tĩnh vuốt đầu cậu nói: “Rất nhiều người cũng đều mệt mỏi đến phát bệnh, bây giờ còn chưa tỉnh. Tân Vũ, cậu so với tưởng tượng của chính cậu, so với tưởng tượng của chúng tôi dũng cảm hơn nhiều lắm, đại nạn không chết, tất sẽ có hạnh phúc đến cuối đời.”
Bạch Tân Vũ rưng rưng gật đầu, nắm chặt tay Trần Tĩnh, không sao buông ra được. Cậu muốn lấy hành động này để cảm thụ nhiệt độ của đồng đội mình, dùng cảm giác này làm ấm lại đáy lòng đang tràn đầy bi phẫn cùng đau xót của cậu.
Cậu nằm ở trên giường hai ngày, mẹ cậu săn sóc cậu không buồn nhờ đến người khác, mấy ngày đã gầy đi trông thấy, cậu thực sự không nằm nổi nữa, liền xuống giường.
Buổi trưa, Yến Thiếu Trăn mặc quần áo bệnh nhân đẩy mở cửa phòng Bạch Tân Vũ, hai chân hắn có chút muốn nhũn ra, nhưng kiên quyết không ngồi xe lăn.
Bạch Tân Vũ vừa nhìn thấy hắn, liền ngạc nhiên nở nụ cười, cậu đi qua nâng Yến Thiếu Trăn đến ngồi ở mép giường, ngón tay chỉ chỉ vào cổ họng mình.
Yến Thiếu Trăn nhìn xoáy vào Bạch Tân Vũ, nhàn nhạt nói: “Tôi biết cậu không nói được.”
Giản Tùy Anh, Lý Ngọc cùng Bạch Khánh Dân đều đã đi ra ngoài, Lý Úy Chi cười nói: “Hai đứa cứ trò chuyện, mẹ đi lấy thuốc.”
Lúc phòng bệnh chỉ còn lại có hai người, Yến Thiếu Trăn đột nhiên ôm lấy Bạch Tân Vũ, thân thể run rẩy, “Tân Vũ, cậu thực sự làm tôi sợ muốn chết….”
Bạch Tân Vũ ngẩn người, cậu nhẹ nhàng vỗ lưng Yến Thiếu Trăn, nỗ lực trấn an đối phương.
Yến Thiếu Trăn sợ áp vào bên vai bị thương của cậu, rất nhanh buông cậu ra, con mắt chằm chằm nhìn cậu, tựa như muốn xác nhận Bạch Tân Vũ thực sự còn đang nguyên vẹn tồn tại.
Bạch Tân Vũ đưa máy tính bảng qua, dùng tay trái gõ xuống một hàng chữ: Là cậu đưa tôi tới bệnh viện à?! Cám ơn cậu.
Yến Thiếu Trăn đáp: “Không chỉ mình tôi, A Tứ, A Mạch, Lão Sa, chúng tôi luân phiên cõng cậu đến thị trấn, xử lý vết thương ở đó xong, lại liên lạc với trực thăng đưa đội chúng ta đến bệnh viện thành phố.”
Bạch Tân Vũ thở dài, lại viết: Đội phó thế nào rồi?”
“Đội phó qua cơn nguy hiểm rồi, chỉ chưa tỉnh lại thôi. Lúc đội phó được đưa tới bệnh viện đã lên cơn sốc, cấp cứu hơn 7 tiếng đồng hồ, đến chậm một bước nữa thôi thì thực sự mạng cũng không giữ được nữa.” Yến Thiếu Trăn nói đến đây, lòng còn kinh hãi.
Nỗi lòng lo lắng của Bạch Tân Vũ giờ mới buông xuống, nếu như Hoắc Kiều cũng xảy ra chuyện, người trong đội không biết còn đau đớn đến chừng nào, Du Phong Thành sẽ càng….Cậu ngẩn người, thầm khiển trách bản thân sao lại nghĩ đến Du Phong Thành rồi, kết cục như thế này đã là may mắn trong bất hạnh, cậu không cần lo lắng cho Hoắc Kiều cùng Du Phong Thành nữa.
Yến Thiếu Trăn tựa như liếc mắt đã nhìn thấu cậu, trầm giọng nói: “Cậu không hỏi Du Phong Thành thế nào sao?”
Bạch Tân Vũ yếu ớt run lên, làm bộ thờ ơ mà đánh chữ nói: Hẳn là còn chưa tỉnh.
“Ừ, thể lực của cậu ta tiêu hao quá nghiêm trọng, vẫn còn đang hôn mê, tôi cũng vừa mới tỉnh, tỉnh lại thì không sao nữa.”
Bạch Tân Vũ gật đầu, cũng không nói gì nhiều.
Tầm mắt Yến Thiếu Trăn thõng xuống, buồn bực nói: “Cậu đối với hắn thực sự tình thâm ý trọng, nhưng hắn lại….Hắn cũng không phải không để cậu trong lòng, nhưng cậu vĩnh viễn không so sánh được với đội phó.”
Bạch Tân Vũ tuy cười, nhưng trong lòng rỉ máu, cậu gõ chữ: Bình thường mà, đó là cậu của hắn.
Yến Thiếu Trăn nhẹ giọng: “Tân Vũ, không cần làm bộ không thèm để ý như thế.”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, viết:  Tôi không giả vờ, về sau tôi cũng sẽ không để ý nữa, tôi và hắn nên kết thúc thôi.
Yến Thiếu Trăn bắt lấy tay cậu, im lặng mà nhìn cậu, cười nhạt nói: “Tân Vũ, tôi không kém Du Phong Thành điểm nào, cậu có thể cân nhắc đến tôi một chút có được không?”
Bạch Tân Vũ cả kinh, lẳng lặng nhìn Yến Thiếu Trăn, cậu vạn phần không nghĩ tới Yến Thiếu Trăn sẽ ôm ấp ý nghĩ như thế với mình, nhất định là sinh hoạt khô khan trong quân ngữ đã khiến các chiến sĩ nghẹn ứ, trước đây cậu cơ bản đâu có hấp dẫn phái nam, vào bộ đội lại liên tiếp kết thân với đàn ông, cái này thật khiến người ta xấu hổ.
Yến Thiếu Trăn cười nói: “Sợ?” Hắn vuốt vuốt đầu Bạch Tân Vũ, “Không cần gấp gáp cự tuyệt tôi, chúng ta còn trẻ, cuộc sống sau này còn dài lắm. Tôi đoán cậu sẽ không ở lại Báo Tuyết đại đội, một thời gian ngắn nữa tôi cũng muốn trở về đại đội cũ của mình, dù sao chỗ nào cũng cần đến tôi, tôi sẽ tranh thủ quay về Bắc Kinh, như vậy chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên rồi.”
Bạch Tân Vũ bất đắc dĩ cứng nhắc viết: Thực ra tôi không phải là gay.
Yến Thiếu Trăn nháy mắt một cái, “Nhưng cậu có thể thích đàn ông mà, nếu cậu dự định chia tay cùng Du Phong Thành, vậy tôi sẽ có cơ hội.”
Bạch Tân Vũ lặng thinh. Bây giờ cậu không có khí lực xử lý chuyện của Yến Thiếu Trăn, cậu quá mệt mỏi, cần một kỳ nghỉ thật dài.
Yến Thiếu Trăn vuốt vuốt mặt cậu. “Nghỉ ngơi cho tốt, nhanh khỏe lên nhé.”
Bạch Tân Vũ gật đầu cười.
Ở bệnh viện vài ngày, Bạch Tân Vũ vô cùng thản nhiên, thỉnh thoảng có vài đồng đội qua đây thăm cậu, cha mẹ và anh trai cũng một mực săn sóc cậu, chỉ là lúc nào cậu cũng phải chịu đựng đau đớn từ bả vai và cổ họng, niêm mạc vòm họng bị tổn thương khiến cậu chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, không được phép ăn bất cứ loại thức ăn nào có khả năng kích thích đến niêm mạc đang lành lại, một tuần ngắn ngủi, cậu gầy đi năm sáu cân.
Hôm nay, nghe nói Hoắc Kiều tỉnh, cậu liền cùng Yến Thiếu Trăn đi gặp Hoắc Kiều. Hai người vừa vào phòng, trong đó đã có không ít người, giữa mười mấy người, Bạch Tân Vũ liếc mắt nhìn thấy Du Phong Thành.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt từ sau khi trở về từ núi Côn Lôn, cậu nghe nói Du Phong Thành đã tỉnh từ hai ngày trước, nhưng cậu không có qua thăm, thậm chí ngay cả bây giờ chạm mặt cậu cũng muốn tránh, đáng tiếc tránh không nổi.
Hai người cách một khoảng nhìn nhau, xoáy sâu vào đôi mắt phức tạp của đối phương, trong nháy mắt đó, bọn họ đều có ảo giác như máu huyết trong cơ thể đều đông cứng lại, rõ ràng chỉ cách người kia có ba bốn mét, tâm lại phảng phất xa nhau đến nghìn dặm, xa đến nỗi khiến người ta bất lực.
Mọi người trong phòng đều cảm giác được dị trạng giữa bọn họ, Lão Sa hòa hoãn nói: “Tân Vũ mau tới đây, đội phó vẫn lo lắng cho cậu.”
Bạch Tân Vũ lấy lại tinh thần, bước nhanh tới, ngồi xuống trên giường Hoắc Kiều.
Sắc mặt Hoắc Kiều còn rất yếu ớt, cả người gầy đi trông thấy, nhưng tinh thần thì vẫn còn tỉnh táo, hắn sờ sờ bả vai Bạch Tân Vũ, cười nói: “Khôi phục thế nào?”
Bạch Tân Vũ đạm cười gật đầu, đồng thời lấy ngón tay chỉ cổ họng mình.
Hoắc Kiều nói: “Tôi biết cậu không nói được, Tân Vũ, chuyến này biểu hiện của cậu rất anh dũng, đáng giá khiến mỗi người quan tâm đến cậu đều tự hào.”
Bạch Tân Vũ lộ ra nụ cười bình tĩnh, cậu gật đầu, giơ ngón cái lên, khoa chân múa tay với mọi người, cậu muốn nói mỗi người đều rất anh dũng, đều có thể tự hào.
Trần Tĩnh cầm tay cậu, Hoắc Kiều cũng cầm tay cậu, dần dà, mười mấy người đều tay cầm lấy tay, dùng sức nắm chặt, không có gì khiến người ta đau đớn hơn tử vong, mà cũng không thứ gì có thể khiến người ta vui mừng hơn việc chứng kiến đồng đội mình vẫn còn sống sót.
Hoắc Kiều nhẹ giọng: “Tôi trôi nổi từ điện của Diêm Vương một vòng mới trở về, nhưng lần này còn có hai huynh đệ không trở ra được, có một số việc còn quan trọng hơn cả mạng sống, có những cái chết có thể vượt lên trên thời gian, đây chính là hết thảy những gì các chiến hữu từng hy sinh nói cho tôi biết, tôi tin tưởng mọi người sẽ vĩnh viễn khắc ghi bọn họ.”
Đau thương nặng nề quanh quẩn trong phòng bệnh, mỗi một lần thắng lợi đều được cấu thành từ mồ hôi và máu của đồng đội, khiến cho bọn họ không thể vui vẻ nổi, bọn họ chỉ cầu mong thương vong sẽ càng ngày càng ít đi.
Rời khỏi phòng của Hoắc Kiều, Bạch Tân Vũ cùng Yến Thiếu Trăn đang đi ở trên hành lang, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi: “Tân Vũ.”
Thân thể Bạch Tân Vũ cứng đờ, không hề ngừng bước, tiếp tục đi về phía trước.
Du Phong Thành đuổi theo, nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay Bạch Tân Vũ, trầm giọng nói: “Tân Vũ, chúng ta nói chuyện.”
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, cậu rút cánh tay mình về, quay đầu lại cùng Du Phong Thành đối diện, cậu lắc đầu, ánh mắt thản nhiên. Cậu không có gì để nói với Du Phong Thành nữa, về sau cũng không có, những gì bọn họ nên giải thích với nhau, đều đã dùng hành động để giải thích xong rồi.
“Tân Vũ…..” Du Phong Thành một lần nữa muốn bắt lấy cánh tay của cậu.
Yến Thiếu Trăn một phen giữ lấy cổ tay Du Phong Thành, thấp giọng: “Phong Thành, cậu ấy bị thương còn chưa khỏe, cậu cũng đừng kích thích cậu ấy.”
Du Phong Thành hung hăng nhìn hắn chằm chằm, “Chuyện của chúng tôi không liên quan đến cậu.”
Yến Thiếu Trăn lạnh nhạt nói: “Dù không liên quan đến tôi, nhưng cậu ấy cũng không muốn tiếp chuyện cậu, mắt mọc ở trên mặt cậu mà cậu không thấy sao?”
Bạch Tân Vũ nhìn thẳng vào Du Phong Thành, cố nén đau thương, một lần nữa kiên quyết lắc đầu. Cậu không muốn nghe Du Phong Thành giải thích, chẳng hạn như lúc đó vô cùng khủng hoảng, hay tình huống của Hoắc Kiều nghiêm trọng hơn so với cậu, những thứ này cậu đều biết, cậu cảm thấy Du Phong Thành đã chọn đúng, Hoắc Kiều thực sự cần được đưa đến bệnh viện sớm hơn cậu, cho nên cậu cũng không trách Du Phong Thành, cậu chỉ đơn thuần hiểu rằng, cậu biết mình mãi mãi không có cách nào vượt qua được địa vị của Hoắc Kiều trong lòng Du Phong Thành, cho nên cậu buông bỏ. Ngẫm lại cũng thật vô nghĩa, cậu tôn kính Hoắc Kiều, cậu không muốn lòng tôn kính này của mình chuyển thành đố kị đáng thương hại.
“Tân Vũ….” Trong mắt Du Phong Thành ngập tràn nỗi đau sâu kín, môi cũng đều khe khẽ run rẩy.
Bạch Tân Vũ cười nhạt, hướng hắn phất phất tay, xoay người đi. Du Phong Thành nhìn theo bóng lưng của cậu, lòng đau như cắt, hắn đột nhiên nghĩ tới khi trước, lúc hắn cũng không ngoảnh lại mà bỏ đi như thế, có phải Bạch Tân Vũ cũng đau đớn như hắn bây giờ không, không phải, thậm chí so với hắn còn tuyệt vọng……
Trong nháy mắt Bạch Tân Vũ về đến phòng, nước mắt không kìm được rơi xuống, cậu tựa vào trên cửa, lòng đau không chịu thấu.
Lý Úy Chi lo lắng chạy tới, “Bảo bối con làm sao vậy? Có phải là đau chỗ nào không?”
Bạch Tân Vũ dùng sức lắc đầu, cậu thực sự không muốn khóc, vô duyên vô cớ làm cha mẹ đã chịu đủ dày vò lo lắng, nhưng nước mắt cứ như van nước bị mở, không làm sao ngừng được, cậu đang khóc cho lần đầu thất tình của bản thân, khóc cho kết thúc của cậu và Du Phong Thành, tất cả những gì cậu đã trải qua với Du Phong Thành, thực sự quá khắc cốt ghi tâm, nếu như nói quân ngũ đải cải biến cuộc đời cậu, như vậy  Du Phong Thành chính là người đã cải biến tình cảm của cậu, cho cậu biết thế nào là chân chính “thích” một người, cậu thích Du Phong Thành, thích đến nỗi mỗi lần nhớ tới đều khó chịu. Rốt cuộc đợi đến lúc nào, cậu sẽ không đau lòng khi nhớ đến Du Phong Thành nữa?
Thời gian gần 2 năm trong bộ đội, cậu đạt được rất nhiều thứ, cũng mất đi rất nhiều thứ, những thứ này dù được hay mất, cuối cùng rồi cũng sẽ theo cậu cả đời, khiến cậu không thể biến trở về cái thằng Bạch Tân Vũ vô tâm vô phế trước kia nữa. Cái giá của sự trưởng thành lớn đến như vậy, cậu lấy cách nào trả đủ để có thể quay về đây.
Lý Úy Chi ôm chặt lấy hông cậu, khóc nức nở: “Bảo bối con đừng khóc nữa, mẹ đau lòng muốn chết rồi con ơi.”
Bạch Tân Vũ vuốt tóc Lý Úy Chi, mái tóc được chăm sóc tỉ mỉ như vậy, đã lác đác đôi sợi bạc, cha mẹ cậu già rồi, cũng không thể chịu nổi đả kích như vậy, đến lúc phải về nhà thôi….
Yến Thiếu Trăn thần tình phức tạp quan sát Bạch Tân Vũ,  trong lòng vô cùng buồn phiền.
Vài ngày sau, bọn họ bay về căn cứ ở Urumchi.
Bên vai bị thương cùng cổ họng của Bạch Tân Vũ đã có thể được coi như thương binh rồi, mỗi tháng về sau đều có thể nhận được các dạng trợ cấp, cậu cũng không thèm để tâm đến những thứ này, điều khiến cậu khó chịu là, mộng tưởng được trở thành một tay súng bắn tỉa của cậu đã triệt để tan vỡ. Mặc dù sau khi khỏi hẳn cậu vẫn có thể bắn súng, nhưng vai phải bị thương không thể chịu được lực phản chấn của súng, cơ bắp trên vai cậu cũng không cho phép cậu bảo trì một tư thế trong thời gian dài, cậu bị thương ở tay – “linh kiện” tối quan trọng của một tay súng bắn tỉa, giống như Võ Thanh, đó cũng coi như kết thúc của cậu, nhưng Võ Thanh đã trở thành truyền kỳ, mà cậu thì không, nghĩ đến đoạn này, cậu không khỏi tiếc nuối, đối với Võ Thanh cũng có chút áy náy.
Hoắc Kiều tìm cậu thảo luận một hồi, ý là sau khi thương thế của cậu tốt lên có thể quay trở về Báo Tuyết đại đội, thế nhưng vẫn khuyên cậu không nên quay lại, Hoắc Kiều nói rất thẳng thắn, hắn nhìn thấu tất cả tâm tư của Bạch Tân Vũ, hắn nói Bạch Tân Vũ vẫn chưa sẵn sàng.
Bạch Tân Vũ bình tĩnh một cách kỳ lạ, cậu đã sớm đoán được kết quả như vậy, thật ra cậu luyến tiếc Báo Tuyết đại đội, nhưng cậu cũng không biết mình có nên lưu lại hay không, nhưng mà, cha mẹ cậu đã sớm quyết định hộ cậu, rút hồ sơ của cậu mang về Bắc Kinh, kiên quyết không cho cậu tiếp tục ở lại Báo Tuyết đại đội nữa.
Lúc về ký túc xá để thu thập đồ đạc, Du Phong Thành cũng đã quay về, hai người không hẹn mà cùng nhớ lại những hồi ức chung của bọn họ khi sống trong gian phòng nhỏ này, bọn họ đã từng điên cuồng triền miên, đã từng nằm chung một chỗ chơi game, xem phim, đoạn thời gian ngọt ngào này chẳng qua cũng là chuyện của tháng trước, vì sao khi nhớ tới lại xa xôi đến như vậy.
Ngại cha mẹ Bạch Tân Vũ vẫn còn đang ở đây, Du Phong Thành không nói gì, chỉ nhìn cậu thật sâu.
Bạch Tân Vũ làm bộ không chú ý đến ánh mắt thiêu đốt của hắn, gói ghém đồ đạc của mình.
Sau khi gói ghém xong, Du Phong Thành nói: “Chú, Dì, cháu có thể nói riêng với Bạch Tân Vũ hai câu được không?”
Bạch Tân Vũ ngẩn ra, muốn lắc đầu, lại sợ cha mẹ mình nhìn ra cái gì, cuối cùng nghĩ nghĩ một chút, Du Phong Thành chưa bao giờ là người dễ dàng từ bỏ ý đồ, bây giờ nói không được, cũng sẽ tìm cơ hội khác, vậy cứ đơn giản nói luôn bây giờ đi.
Bạch Khánh Dân cùng Lý Úy Chi nhìn Bạch Tân Vũ một chút, cậu gật đầu, hai người mới đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Bạch Tân Vũ che đậy đáy lòng đang nổi sóng, cố gắng thản nhiên mà nhìn Du Phong Thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.