Bạch Tân Vũ quỳ rạp trên mặt đất, lần mò đống lương khô cùng nước khoáng, cậu đã ăn uống hết còn lại một nửa thôi, có phải điều đó chứng minh vòng kiểm tra này sắp kết thúc rồi hay không? Thần trí của cậu đã có chút không minh mẫn, nhưng trong thoáng mơ hồ, cậu đột nhiên nghĩ tới những điều Hoắc Kiều đã nói lúc còn ở bên ngoài, Hoắc Kiều đã nói đây là vòng sát hạch có tỉ lệ đào thải cao nhất, thật nực cười là lúc đó cậu còn không tin….
Chưa trải qua cảm giác bị cách ly với nhân loại thì không thể hiểu được không gian tù túng, tối tăm này có thể tàn phá thể xác và tinh thần con người đến mức độ nào, nỗi cô độc đến hít thở không thông, chìm trong bóng tối vô biên đã đem phòng tuyến trong lòng Bạch Tân Vũ nghiền vụn từng chút một, cậu mở mắt trừng trừng mà nhìn bản thân bị bóng tối ác ôn cắn nuốt, rồi lại bất lực. Cậu bắt đầu nhìn thấy rất nhiều ảo giác, không khống chế được mà ảo tưởng trong bóng tối kia đang ẩn giấu nào là ma quỷ, quái vật, đang lặng lẽ trộm nhìn cậu, lúc nào cũng có thể túm cậu lôi xuống Địa Ngục ở cái nơi không ai biết đến này, mọi thứ cậu trải qua trước đây đều có thể xuất hiện méo mó trong những cơn ác mộng, dần dần, cậu cũng không dám….nghĩ rằng những điều đó đều là những hồi ức tươi đẹp nữa, bởi vì chỉ cần suy nghĩ một chút, trong đầu cậu cuối cùng cũng sẽ biến thành khung cảnh gió tanh mưa máu. Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-duong/1332449/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.