Huấn luyện viên trưởng của bọn họ chính là Hoắc Kiều, huấn luyện viên phụ là Nghiêm Cường, hai người kia một kẻ nham hiểm, một kẻ ác ôn mặt liệt, nhưng mà nếu so ra ai đáng sợ hơn thì bóng ma Hoắc Kiều lưu lại trong lòng mọi người hẳn vẫn sâu đậm một ít. Nghiêm Cường người này tuy rằng tương đối nghiêm túc, nhưng tiếp xúc lâu, có thể nhìn ra được hắn còn có nhân tính, mà Hoắc Kiều thì ngay cả lúc đang tán nhảm vui vẻ cũng có thể ép bọn họ tập luyện đến ngấp nghé bờ vực tan vỡ, bọn họ thường xuyên cầu nguyện cái tên Đại Ma Vương Hoắc Kiều đừng có mà hiện ra a, cứ niệm như thế có lẽ ngày hôm đó sẽ khá hơn một chút.
Kết thúc một ngày huấn luyện, bốn người lê lết trở lại ký túc xá, mệt đến nỗi nói cũng chẳng buồn nói.
Bạch Tân Vũ hướng về phía Trần Tĩnh: “Tiểu đội trưởng, bọn mình xoa bóp cho nhau đi, tôi sợ chân mình mai không động đậy nổi mất.”
Trần Tĩnh gật đầu, “Được.” Anh ngồi lên trên giường, vừa vỗ vừa nhào nặn đè ép cơ đùi của Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ đau đến hút khí, nức nở nói: “Nghe nói mới được có mười ngày thôi hả?”
Trần Tĩnh cười khổ nói: “Ờ, còn 50 ngày nữa cơ.”
Bạch Tân Vũ nhất thời cảm thấy cuộc đời mình sao mà mờ mịt, “Tiểu đội trưởng, cậu còn chịu được không?”
Trần Tĩnh nói: “Có, nếu đã đến đây rồi tôi cũng không định trở về.”
Bạch Tân Vũ không nói gì, không sai, đến thì đều đến cả rồi, ai cũng không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-duong/1332444/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.