Bọn họ ăn xong điểm tâm buổi sáng rồi đi luôn. Bạch Tân Vũ không muốn để những người khác đến tiễn, cậu là người nặng tình lại còn mau nước mắt, cậu không muốn lúc mình đi vẫn khóc sướt mướt, sẽ vô cùng tổn hại đến hình tượng của bản thân.
Ba người chất hành lý lên xe, lúc cuối còn cẩn thận quét mắt qua một lượt từ nơi bọn họ sinh hoạt cho đến nơi đóng quân, sau đó lưu luyến không rời lên xe.
Xe vừa đi không xa, lúc Bạch Tân Vũ ghé mắt qua kính chiếu hậu, đột nhiên phát hiện điều gì, cậu vụt xoay người qua, chỉ thấy người của đại đội không biết từ lúc nào đã chạy ra, hướng tới chiếc xe đang chở bọn họ thẳng tắp hành quân lễ, Du Phong Thành cùng Trần Tĩnh cũng xoay đầu, nhìn bóng dáng càng ngày càng thu nhỏ lại của đồng đội mình, trong lòng họ không khỏi chua xót.
Trong lòng Bạch Tân Vũ cũng nóng lên, lệ lại bắt đầu đảo quanh hốc mắt, cậu nhanh chóng xoay người qua, không dám nhìn nữa.
Trần Tĩnh cũng chuyển mình trở về, tựa lưng vào ghế ngồi thở dài thườn thượt.
Bạch Tân Vũ ôm lấy cánh tay anh, nức nở nói: “Tiểu đội trưởng, bình thường chúng ta có thể trở về thăm mọi người được không?”
Trần Tĩnh nói: “Có lẽ rất khó, nơi này tương đối hoang vu, không phải nơi máy bay có thể trực tiếp hạ cánh.”
Bạch Tân Vũ nức nở, “Bây giờ tôi đã bắt đầu nhớ mọi người rồi.”
Trần Tĩnh vỗ vỗ lưng cậu, “Chỉ cần cậu nhớ bọn họ, về sau chắc chắn sẽ có cơ hội gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-duong/1332442/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.