Sáng sớm mùng hai, Du Phong Thành và Bạch Tân Vũ lưng vác hành lý, ngồi xe đến sân bay quân dụng, Bạch Tân Vũ lần đầu nhìn chiếc máy bay quân sự màu xanh to đùng trước mắt, cực kì thích thú reo lên, “Ôi trời ạ, ngầu quá.”
Du Phong Thành thần bí nở nụ cười, “Ngồi trên đó càng ngầu hơn.”
Bạch Tân Vũ không đọc được nét mặt của hắn, hồn nhiên hỏi một câu, “Thật vậy ư?”
Du Phong Thành cười, không nói chuyện, hai người lên máy bay.
Vừa lên máy bay, Bạch Tân Vũ liền há hốc mồm, đó là một chiếc máy bay vận tải, bình thường không chở người, nhưng cạnh vách cabin vẫn dựng hai hàng ghế, dây an toàn thì đính trên vách, trông chẳng an toàn tẹo nào.
Trừ hai người ra, máy bay còn chỡ còn một vài sĩ quan khác, họ đã sớm vào chỗ ngồi, trông rất thong thả.
Du Phong Thành ngược lại không hề tỏ ra chút bất ngờ nào, tự động ngồi vào rồi cài dây an toàn.
Bạch Tân Vũ ngồi bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Máy bay quân sự đều là như vậy à?”
“Không hẳn, nhưng đa số là như vậy.”
“Cậu từng đi rồi hả?”
“Ừ, khi còn bé.”
Bạch Tân Vũ trước giờ đi du lịch đều ngồi khoang hạng nhất, chưa bao giờ ngồi loại ghế giản dị như thế này, song thấy như vầy cũng tốt hơn xe lửa hơn nhiều, bèn không kén chọn nữa, “Ừm, lạ ghê nhỉ.”
Máy bay vừa cất cánh, Bạch Tân Vũ tức thì hiểu được ý của Du Phong Thành khi nói “Ngồi càng oai hơn” là gì, thằng cha phi công này tưởng mình đang lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-duong/1332420/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.