Bạch Tân Vũ bĩu môi, “Sao lại không lo chứ, tôi cũng đâu phải zombie.” Cậu thở dài, “Mấy ngày nay đội trưởng thế nào? Cảm xúc có sa sút chút nào không?”
“Không có, vẫn bình thường như mọi ngày.”
“Nhưng mà hôm đó, vành mắt cậu ấy đỏ hoe.” Bạch Tân Vũ bắt đầu thấy khó chịu trong lòng, “Nếu đơn bị rút bởi vì lý do khác như thiếu khả năng chẳng hạn, có lẽ đội trưởng sẽ không khó chịu đến thế, bây giờ lại đem lý do nhảm xịt đó ra, ngay cả tôi cũng chẳng cam tâm cho được.”
“Đội trưởng kiên cường hơn anh nghĩ nhiều, anh đừng suy nghĩ lung tung.”
“Tôi muốn đi tìm đội trưởng, nhưng mà tôi không dám.” Bạch Tân Vũ gãi gãi đầu, “Tôi vẫn cảm thấy…”
Du Phong Thành vỗ vỗ đầu cậu, “Nói tóm lại chuyện này không trách anh, anh ôm đồm nhiều chuyện thế hồi nào vậy, dư sức thì đi làm việc ở phòng bếp đi, đồ ăn lúc nào cũng toàn sạn.”
Bạch Tân Vũ trừng mắt, “Nói láo, tôi rửa rau chẳng thấy gì, răng của cậu có vấn đề đừng đổ thừa tôi à.”
Du Phong Thành gõ đầu cậu, “Đợi tin của cậu tôi đi đã.”
Bạch Tân Vũ gật gật đầu, “Vậy tôi đi trước.”
“Đợi một chút.” Du Phong Thành níu lấy cổ áo cậu.
Bạch Tân Vũ tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Hôn một cái chứ gì, tới đây, tôi thưởng cho cậu một nụ hôn là được.”
Du Phong Thành vỗ đầu cậu, “Muốn cái gì đâu không, không để ý xung quanh có người à.”
Bạch Tân Vũ xấu hổ nói: “Vậy cậu muốn làm gì?”
“Hôm đó khi cậu gọi điện cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-duong/1332416/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.