Bạch Tân Vũ sững sờ nói: “Chơi cái gì?”
“Đi luyện tập với tôi.”
“Mới ăn cơm trưa xong, chưa có tiêu mà luyện tập cái gì.”
“Bảo đi thì đi.” Du Phong Thành lôi cậu dậy.
Phùng Đông Nguyên đứng dậy nói, “Em đi với anh, sẵn tiện cho tiêu cơm luôn…”
“Không được”. Du Phong Thành nhìn Phùng Đông Nguyên, “Tôi kêu ảnh đi, các cậu đi theo làm cái gì.”
Phùng Đông Nguyên ngẩn người, cậu nhớ Du Phung Thành thường rất hay khách sáo với mình, sao hôm nay lại tỏ ra thái độ thù địch vậy nhỉ? Cậu nghĩ tới nghĩ lui, không biết mỉnh đã làm gì có lỗi với Du Phong Thành.
Bạch Tân Vũ bị Du Phong Thành lôi đến thao trường, cậu bất mãn lầm bầm,”Đội trưởng nói cơm nước xong không được vận động mạnh, dễ đau dạ dày lắm.”
“Tôi đâu có bắt anh vận động mạnh.” Du Phong Thành đẩy cậu tới cái ghế đá bên cạnh,”Ngồi đi.” Vừa dứt lời đã đặt mông xuống trước.
Bạch Tân Vũ khó hiểu ngồi xuống, dáo dác nhìn chung quanh, “Cậu dẫn tôi tới đây làm gì vậy.”
Du Phong Thành cũng chưa nghĩ ra vì sao, hắn chỉ không muốn cậu và Phùng Đông Nguyên dính nhau thành một cục, bèn liếc xéo Bạch Tân Vũ, “Tán dóc.”
“Tán dóc?” Bạch Tân Vũ nhỏ giọng nói: “Ai thèm tán dóc với cậu.”
“Không muốn nói thì im miệng ngồi đó đi.”
“Cậu bị bệnh hả, giữa trưa không cho người ta nghỉ ngơi, bắt tôi ra đây ngồi với cậu.”
Du Phong Thành hừ một tiếng, cười nói:”Đúng đó, thì sao?”
Bạch Tân Vũ nắm tay lại thành đấm, vẫn đành không dám nhảy dựng lên với hắn, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-duong/1332404/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.