“Bạch Tân Vũ!”
Bạch Tân Vũ nghe có người gọi sau lưng mình, không rõ xa hay gần, tiếng gọi hiu hiu trong gió, nhẹ nhàng bay bổng, dễ nghe một cách lạ thường…
Tiếp theo đó, cơ thể cậu bị một đôi tay rắn chắc nâng dậy, cánh tay chắc nịch tựa đanh thép dán lên lồng ngực, mang đến một cảm giác an toàn. Bạch Tân Vũ gắng gượng mở mắt ra, trông thấy cái cằm với đường nét xinh đẹp, trên là đôi môi mỏng nhợt nhạt đang gọi tên cậu, tiếc là đầu óc váng vất, cậu cảm thấy âm thanh ấy dường như luôn cách mình rất xa.
Du Phong Thành thấy ánh mắt cậu hơi mờ mịt, vỗ mạnh vào mặt cậu, “Bạch Tân Vũ, anh hôn mê thật à?”
Phùng Đông Nguyên và Tiền Lượng cũng chạy tới, Phùng Đông Nguyên sáp lại hỏi: “Tân Vũ? Anh có sao không, em đưa anh vào trạm xá.”
Hứa Sấm chậm rãi đi tới, “Đi trạm xá cái gì, chạy tới phòng ăn, hứng ly nước muối.”
Phùng Đông Nguyên nhỏ giọng nói: “Đại đội trưởng, hình như anh ấy hôn mê thật rồi.”
Hứa Sấm liếc xéo cậu, “Tuổi trẻ mà sức đã yếu, biết hút thuốc lá uống rượu rồi nhỉ công tử? Làm như tôi nói, đi rót ly nước muối, vừa hay đúng giờ ăn sáng, chén một bữa là khỏe re chứ gì.” Hắn ngồi xổm xuống, lấy đai trang bị vỗ vào bả vai Bạch Tân Vũ, “Còn nửa vòng 500 mét nữa, ngày mai bổ sung.”
Bạch Tân Vũ liếc mắt, thiếu điều muốn ngất luôn cho rồi.
Du Phong Thành đỡ bạch Tân Vũ dậy, cõng cậu trên lưng.
Thật ra lúc này Bạch Tân Vũ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-duong/1332390/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.