Edit: Phong Nguyệt
Không ngờ những gì thần thư viết là thật!
Bạch Tiểu Cốc vừa có thân thể đã thể nghiệm hết tất cả những thứ trong đó, thật là…
Y lên án Tần Cửu Khinh: “Ngươi không cần tăng tu vi, vậy ngươi quấn cốt đòi song tu làm gì?!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc nghĩ gì thì nói đó, bỗng dưng cảnh giác: “Ngươi chưa từng xem thần thư lại cái gì cũng biết, còn… còn rành như vậy, có phải ngươi cùng người khác…”
Cơm ăn chưa tới mà dấm đã uống cả vò, Tần Cửu Khinh bẹo má y: “Làm gì có người khác, đều là ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc chớp mắt.
Tần Cửu Khinh lại nói: “Chỉ có ngươi.”
Câu này… Bạch Tiểu Cốc tò mò hỏi: “Trước kia chúng ta từng nhận thức sao?” Thật ra khi nhìn thấy hắn, y đã cảm thấy vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi muốn rơi nước mắt, chỉ là y không thích khóc mà thôi.
Tần Cửu Khinh thân thiết chạm vào chóp mũi y, thấp giọng nói: “Nhận thức rất lâu rất lâu, rất nhiều lần rất nhiều lần.”
Bạch Tiểu Cốc sống ba ngàn năm, hắn quen y ba ngàn năm.
Bạch Tiểu Cốc hơi sợ hắn nói bằng giọng này, cứ cảm thấy hắn rất khổ sổ, y không muốn hắn khổ sở.
“Vậy sao cốt không nhớ?”
“Cốt… đã quên ngươi sao?”
Y thấy hơi sợ hãi, sợ Tần Cửu Khinh khổ sở vì chuyện này.
Tần Cửu Khinh chua xót nói: “Là ta không tốt.”
Bạch Tiểu Cốc nhíu mày: “Đừng nói bản thân không tốt…” Rõ ràng hắn tốt như vậy, chỗ nào cũng tốt, cốt thích như vậy… Khụ, tóm lại rất tốt.
Tuy Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471975/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.