Edit: Phong Nguyệt
Đây là phi thăng, đây là “thượng giới”.
Ở đây không có Tần Cửu Tịch.
Cái Nguyệt Tri nhìn thấy chỉ là kế hoạch dài suốt một ngàn năm.
Một người phi thăng, vạn vật huỷ diệt.
Trời đất này chỉ dung một người, chỉ chứa một người.
Sau khi phi thăng không có hy vọng, chỉ có tuyệt vọng, cô đơn mà tuyệt vọng.
Nguyệt Tri chỉ nhận được truyền thừa của chân ma, không phải chân ma thật sự, y không có năng lực tiên đoán, không thể đoán được chân tướng một trăm năm sau.
Y đứng trên đỉnh thang trời, đứng trong hư vô, rũ mắt nhìn trời đất hoá thành tro.
Trời đất nhanh chóng sụt xuống, vô số linh khí vọt tới đầu ngón tay y. Hoá ra phi thăng là chuyện ích kỷ thế này, hoá ra phi thăng là bất chấp tất cả thiêu trụi vạn vật.
Y phi thăng, thế giới dưới chân trở thành “tài nguyên” của mình y.
Buồn cười cỡ nào, vớ vẩn cỡ nào!
Thượng giới? Chờ y? Gặp lại? Đoàn tụ?
Giả… giả…
Tất cả đều là giả!
Tần Cửu Tịch đã chết, một ngàn năm trước đã chết.
Ngay cả sức rơi lệ Nguyệt Tri cũng không có.
Hoá ra đau đến tận cùng, khóc đã trở thành thứ xa xỉ.
Y có thể khóc vì ai, khóc có ích gì?
Rốt cuộc một ngàn năm nay là cái gì? Tại sao lại bỏ y lại…
Tại sao lại gạt y?
Phi thăng, sống một mình.
Đây không phải là điều y muốn!
Nguyệt Tri vô cùng đau đớn. Hồi ức phủ bụi ngàn năm ùa vào trái tim, những ngọt ngào hạnh phúc mà y không dám nghĩ như một viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471973/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.