Edit: Phong Nguyệt
Bởi vì câu này, Bạch Tiểu Cốc phải khóc mấy bận.
Tần Cửu Tịch vừa thấy xót vừa thấy may: May mà tiểu gia hỏa không phải chân ma, nếu không khóc như vậy sẽ quy thiên mất.
Tần Cửu Tịch dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa.”
Bạch Tiểu Cốc vừa thút thít vừa nhìn hắn: “Còn chưa được…”
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc: “Rõ ràng chủ nhân vẫn chưa được.”
Tần Cửu Tịch đã buông tha y, hiện giờ…
Bạch Tiểu Cốc lại khóc, Tần Cửu Tịch hôn mắt cá chân mảnh khảnh của y, Bạch Tiểu Cốc rụt lại, run rẩy nói: “Đừng…”
Tần Cửu Tịch đành phải dừng lại.
Bạch Tiểu Cốc lại ầm ĩ.
Tần Cửu Tịch: “……”
Chưa thấy tiểu cốt đầu nào khó hầu như vậy, nhưng…
Thật đáng yêu.
Tần Cửu Tịch hôn giữa mày y, Bạch Tiểu Cốc ôm cổ hắn không buông, sau đó…
Sau đó trời sáng.
Gây chuyện là Bạch Tiểu Cốc, đầu hàng là Bạch Tiểu Cốc, chơi xấu là Bạch Tiểu Cốc, không nhận cũng là Bạch Tiểu Cốc.
Sắc trời sáng choang, Thiên Ngu Sơn vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người bận bịu từ sớm, lẽ ra Bạch Tiểu Cốc phải ra ngoài giả vờ cao lãnh, giờ đây…
Bạch Tiểu Cốc ăn vạ trên giường: “Cốt không được!”
“Cốt quá mệt!”
“Hôm nay cốt không đi đâu hết!”
“Cốt đã bị phong ấn trên giường!”
Y quấn chăn lụa đen, mái tóc màu trăng bung xoã, như ngân hà lấp lánh trong đêm; trên da thịt non mềm có vệt đỏ ái muội, khuôn mặt tinh xảo nhăn nhó, trông ấm ức vô cùng.
Không biết đến tột cùng là người nào đêm qua một lát thì kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471953/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.