Edit: Phong Nguyệt Bảy tám tu sĩ này sinh thời làm không ít chuyện ác, hơn nữa còn bị giết chết, lệ khí càng nặng, chẳng sợ lệ quỷ chưa hình thành, hồn phách đã vẩn đục. Hiện giờ Thập Nhị Tiên Sơn gần như không có Ma tộc, không ai biết thức ăn thật sự của Ma tộc là gì. Trăm triệu năm trước, vạn vật sinh linh sùng bái chân ma, nguyên nhân lớn nhất là do thiên địa mới thành lập, nơi nơi đều là hỗn độn, nơi nơi đều là trọc khí. Trọc khí hình thành lệ quỷ, khi sinh linh bị xâm nhiễm sẽ đánh mất thần trí trở thành oán linh mới, lại tiếp tục xâm nhiễm sinh linh, hình thành một vòng tuần hoàn đáng sợ. Khi đó sinh linh, bất kể là Nhân tộc hay tinh quái đều chưa biết tu hành là gì. Sinh linh không biết tu hành không có năng lực đối kháng với lệ quỷ và oán linh sinh ra từ hỗn độn, hơn nữa với sức “truyền nhiễm” này, càng làm muôn vàn sinh linh sợ hãi. Chỉ có Ma tộc cùng ra đời từ hỗn độn mới là khắc tinh của lệ quỷ và oán linh, bọn họ lấy lệ quỷ và oán linh làm thức ăn, lấy sát khí trong thiên địa làm căn nguyên, có sức mạnh gấp ngàn vạn lần sinh linh. Khi đó muôn vàn sinh linh cung phụng chân ma là thần, cảm kích ơn che chở, thật lòng tôn kính họ, đồng thời cũng sợ hãi họ. Sau đó hỗn độn rút đi, thế giới mới tràn đầy sức sống, Sát khí trời đất dần dần loãng, chân ma có chết cũng kiên quyết không tổn thương sinh linh. Rất nhiều chân ma cường hãn chết trong dòng chảy thời gian, những kẻ còn lại cũng chỉ kéo dài hơi tàn. Khi Nhân tộc ngộ ra con đường tu hành, phát hiện cái gọi là “thần minh” cũng chỉ như vậy, quá trình xúc phạm thần linh bắt đầu mở màn. Tần Cửu Tịch thu hồi suy nghĩ, đáy lòng dâng lên nỗi chán ghét Nhân tộc. Hai bên hai đao, dựa vào đâu chúa tể hết thảy. Hắn đã tồn tại thì sẽ không làm thế đạo thuộc về cái gọi là “Tiên quân”. ※ Bạch Tiểu Cốc sửng sốt hồi lâu cũng chưa thể hồi thần. Cảnh tượng trước mắt quá chấn động, tiểu cốt đầu lớn lên ở Chiêu Diêu Sơn, từng gặp yêu tu bị thương, từng gặp thi thể hung thú, cũng từng gặp súc vật bị giết… Song y chưa bao giờ thấy lệ quỷ oan hồn, càng chưa thấy tu sĩ Nhân tộc chết. Đặc biệt là ở màn đêm đen kịt, hơi thở xung quanh tanh hôi dính nhớp và cả cơn lạnh sởn tóc gáy … Bạch Tiểu Cốc buồn nôn muốn chết, làm gì có tâm trạng ăn uống? Sắc mặt y trắng nhợt, cánh môi xinh đẹp run rẩy, âm thanh căng thẳng: “Chủ nhân, cốt…” sợ. Tần Cửu Tịch rũ mắt, tiểu gia hỏa ôm chặt cánh tay hắn, hận không thể rúc cả người vào lòng hắn, đôi mắt sáng trong như biến trở về hỏa đồng, rưng rưng nước mắt. Dáng vẻ này của y đối với Tần Cửu Tịch không khác gì tiểu hồ ly sợ gà nướng tới mức bật khóc. Tiền đồ đâu! Quả nhiên nai tinh không dạy ra Ma tộc đứng đắn. Tần Cửu Tịch cố nhẫn nại: “Sợ cái gì, người đã chết.” Bạch Tiểu Cốc: “……” Ta sợ người chết! Có lẽ Tần Cửu Tịch là chủ nhân đáng tin nhất khắp thiên hạ, đối xử tốt với người hầu một cách kỳ quặc: “Được rồi, bổn tọa dạy ngươi.” Bạch Tiểu Cốc nắm chặt cánh tay hắn, giống như chỉ cần buông lỏng, Tần Cửu Tịch sẽ bay đi. Tần Cửu Tịch không thích dáng vẻ chết nhát của y, song cũng không chán ghét y dựa dẫm hắn. Thôi, tóm lại là thân thể mình nặn, có nhõng nhẽo cũng thấy đáng yêu. Tần Cửu Tịch dùng ngón tay điểm trên không trung, hồn phách vẩn đục như bị hút lấy, bay đến đầu ngón tay hắn. Hơi lạnh thấu xương ập vào mặt, kèm theo một mùi tanh buồn nôn, sắc mặt Bạch Tiểu Cốc tái nhợt, tay túm Tần Cửu Tịch nổi gân xanh. Tần Cửu Tịch không nói gì nữa, chỉ dùng đầu ngón tay chọc thủng hồn phách vẩn đục, một sợi khí đen cuốn lấy hồn phách tu sĩ, tiếp đó hồn phách biến mất, mùi tanh hôi nồng nặc cũng rút mất. Bạch Tiểu Cốc thở phào, giọng điệu cổ vũ: “Chủ nhân, người quá lợi hại!” Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng không khí xung quanh trong hơn rất nhiều! Y vừa dứt lời, Tần Cửu Tịch lại bắt một hồn phách tới, nhướng mày nhìn y: “Tới ngươi.” Bạch Tiểu Cốc: “!” Tần Cửu Tịch: “Làm giống bổn toạ vừa rồi, ngươi cũng có thể hấp thu sát khí, thức ăn thật sư của ma… bộ xương khô là hấp thu sát khí thiên địa, cái gọi là tu hành cũng là như thế.” Mấy năm nay nhóc xương khô đi theo nai tinh học toàn là phương pháp tu hành của tu sĩ, đa số đều là Nhân tộc tạo ra, đối với yêu tu đã không thích hợp chứ đừng nói đến Ma tộc. Con đường tu hành của Ma tộc không giác gì Nhân tộc ăn cơm, chẳng qua tư chất bất đồng có thể chứa sát khí chủng loại bất đồng, dung lượng dự trữ cũng bất đồng. Ma tộc sinh ra đã biết tu hành, không cần nghịch thiên, không cần công pháp phụ trợ, chỉ cần làm theo bản năng là được. Nhóc xương khô một hai phải đi học công pháp Nhân tộc, chẳng khác gì bỏ gần tìm xa. May mà không có hiệu quả, nếu để y ngộ ra cái gì, ngược lại sẽ tự hủy căn cơ. Lời Tần Cửu Tịch nói, mỗi chữ Bạch Tiểu Cốc đều nghe hiểu được, sao mà ghép cùng nhau lại khó hiểu quá trời—— Giống chủ nhân? Cái gì gọi là hấp thu sát khí? Thức ăn không phải là thức ăn sao? Liên quan gì tới tu hành? Bạch Tiểu Cốc lớn lên ở Thập Nhị Tiên Sơn, sớm đã ăn sâu bén rễ con đường tu hành của họ. Những chuyện xa xưa của Ma tộc, tiểu tinh quái như Tần Vịnh không có khả năng biết, hỏa hồ vì nhóc xương khô lật xem điển tịch khắp nơi mới tra ra được một chút. Nhưng cũng chỉ có đôi câu vài lời, còn bị bêu xấu, cùng lắm chỉ nhắc tới song tu, không nói đến phương pháp tu hành chính thức. Tần Cửu Tịch bảo nhóc xương khô động thủ, Bạch Tiểu Cốc nhìn hồn phách lạnh lẽo tản ra hơi thở nguy hiểm và tanh hôi, sợ đến tim đập ầm ầm: “Chủ nhân, cốt có thể không…” ăn không. Y chưa dứt lời, Tần Cửu Tịch nhướng mày. Bạch Tiểu Cốc không dám nghịch ý hắn, sợ Cửu Đại Tịch không vui thì sư phụ và sư huynh của mình sẽ không còn. Hu hu, vì sư phụ và sư huynh, bắt y làm gì cũng được, không phải ăn thứ thúi quắc sao, y có thể! Bạch Tiểu Cốc ra dáng quyết tâm, vươn đầu ngón tay trắng nõn chạm vào hồn phách vẩn đục. Cảnh tượng này thật sự rất tội nghiệp —— Bạch Tiểu Cốc tội nghiệp, hồn phách kia càng tội nghiệp hơn. Thiết Thiên ngẫu nhiên ló đầu ra, không dám ừ hử chỉ có thể thầm mắng: Mẹ nó cái gì vậy! Lão tử cho rằng mình ký sinh Nhân tộc, kết quả là chân ma. Lão tử cho rằng mình ăn hàn cốt ngàn năm, kết quả là Ma tộc. Nó chỉ là một thanh kiếm, mắt hơi mù một chút nhưng cần doạ nó thế không! Thiết Thiên run bần bật. Nó cẩn thận suy nghĩ, khó trách thần thức Tần Cửu Tịch luôn đi theo tiểu bạch cốt, thậm chí không tiếc bị thương nặng cũng muốn đột phá xiềng xích Thất Tuyệt Tháp cứu y. Bởi vì bộ xương khô là đồng loại duy nhất của vị thượng cổ chân ma này. Dẫu ngàn vạn năm trước cốt tinh thấp kém nhất Ma tộc. Cũng là đồng loại. Dưới sự ‘cổ vũ’ của Tần Cửu Tịch, Bạch Tiểu Cốc chạm tới hồn phách kia—— Lạnh lẽo như độc xà, tư vị không hề dễ chịu, cách xa mỹ thực vạn dặm! Ngay sau đó lạnh lẽo ồ ạt xông vào vào thân thể, Bạch Tiểu Cốc run rẩy, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Tần Cửu Tịch: “Được chưa?” Y cảm thấy rất lạnh, như ăn đá trong đông tuyết lạnh lẽo, từ cổ họng lạnh đến lồng ngực, sau đó lan ra khắp người. Tần Cửu Tịch hỏi y: “Cảm giác như thế nào.” Bạch Tiểu Cốc: “… Cốt có thể nói thật không?” Tần Cửu Tịch: “…” Bạch Tiểu Cốc ấm ức nói: “Khó chịu cực kỳ, cốt đời này không muốn đụng vào nữa, quá khó ăn, quá thúi… hức…” Tần Cửu Tịch: “……………” Bạch Tiểu Cốc thấy Tần Cửu Tịch sầm mặt, vội vàng câm miệng, y không dám khóc không dám nói nhưng cũng không biết nói dối, đôi mắt xanh xám xinh đẹp vô ngần đáng thương nhìn hắn. Lời răn dạy tới bên miệng Tần Cửu Tịch lại bị nghẹn vào. Thôi. Nai tinh dạy tiểu cốt đầu hơn ba mươi năm, sao có thể một sớm một chiều thay đổi. Tần Cửu Tịch không làm khó Bạch Tiểu Cốc nữa, tự bắt mấy hồn phách dần dần có oán niệm, hóa thành sát khí trong cơ thể. Bạch Tiểu Cốc thở phào, tựa như tránh thoát thiên kiếp vậy. Tần Cửu Tịch nhìn, thở dài trong lòng—— Nếu hắn không nhặt được bộ xương ngốc này, sớm muộn gì y cũng làm mình đói chết. Tần Cửu Tịch: “Đi thôi.” Bạch Tiểu Cốc vội vàng đuổi theo, y muốn tiếp tục nắm lấy cánh tay chủ nhân mà không dám tiến lên, chỉ có thể nện bước cách hắn gần một ít. Bạch Tiểu Cốc hỏi: “Chủ nhân, chúng ta còn sẽ gặp ác tu sao?” Tần Cửu Tịch: “Tạm thời sẽ không.” Bạch Tiểu Cốc: “Thật tốt quá.” Bộ xương nhát gan này, Tần Cửu Tịch nhíu mày: “Rốt cuộc ngươi có muốn tăng cảnh giới không?” Bạch Tiểu Cốc nghĩ đến cách tăng cảnh giới, lại nghĩ đến mình không tăng cảnh giới sẽ không thể ăn gì, khuôn mặt nhỏ sầu thấy thương. “Không có cách khác sao?” Bạch Tiểu Cốc không ôm hy vọng, “Tỷ như đả tọa minh tưởng…” Tần Cửu Tịch: “Có.” Bạch Tiểu Cốc kinh hỉ: “Thật sự có thể đả tọa minh tưởng sao?” Tần Cửu Tịch: “Nằm mơ.” Bạch Tiểu Cốc: “………” Y bỗng nhiên nhanh trí: “Có phải có thể song tu… Á…” Tần Cửu Tịch chọt đầu y: “Thu hồi tiểu tâm tư của người, đừng hòng trộm tu vi của bổn toạ.” Bạch Tiểu Cốc thầm nói: Cốt chưa nói muốn cùng người… Y nói trong lòng cũng như không, Tần Cửu Tịch quay đầu nhìn chằm chằm y: “Ngươi dám!” Bạch Tiểu Cốc cắn môi dưới, không dám miên man suy nghĩ. Tần Cửu Tịch nhớ tới y và hỏa hồ ‘lưỡng tình tương duyệt’, lồng ngực lập tức nổi lửa, hắn nói: “Ngươi là người hầu của bổn tọa, đời này đừng hòng nghĩ cùng người khác song tu.” Bạch Tiểu Cốc: “………” Người không cùng cốt tu, còn không cho cốt cùng người khác tu. Cốt quá khó khăn! Hết chương 100
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]