Edit: Phong Nguyệt
Bạch Tiểu Cốc không muốn ngủ một mình, một là y rất sợ tối; hai là hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện, y rất sợ ở một mình.
Y sợ đây là một giấc mộng, sợ sư phụ và sư huynh đã qua đời, sợ y chưa từng gặp Cửu Đại Tịch.
Tần Cửu Tịch chỉ có thể nghe được lời trong lòng y chứ không thể cảm nhận hết thảy tâm tư của y.
Những vấn đề mà ngay cả Bạch Tiểu Cốc không rõ ràng, sao hắn nghe được.
Tần Cửu Tịch chỉ nghe thấy —— Cốt muốn hầu người ngủ.
Càn quấy!
Sao hắn có thể bị tiểu cốt tinh mê hoặc: “Đi ra ngoài.”
Bạch Tiểu Cốc biết yêu cầu này hơi quá đáng, không có trọng lượng: “Cốt rất hữu dụng, đêm khuya có thể đắp chăn cho người, có thể giúp người để ý miệng vết thương, nếu có xảy ra vấn đề gì, có thể kịp thời bôi dược…”
Nói một hồi, Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Nếu chủ nhân sợ tối…”
Tần Cửu Tịch nhướng mày: “Bổn toạ sợ tối?”
Bạch Tiểu Cốc câm miệng.
Tần Cửu Tịch nghĩ nghĩ, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi sợ tối?”
Bạch Tiểu Cốc bị chọc trúng một nửa tâm sự: “Hic…”
Tất nhiên Tần Cửu Tịch hiểu, nhưng hắn vẫn cố ý hỏi: “Hay ngươi sợ bổn toạ đi mất.”
Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Cốt biết người sẽ không đi!”
Nhưng… Câu kế tiếp y chỉ nói thầm trong lòng, giọng điệu cực kỳ ấm ức, muốn khóc lại không dám khóc——Trước hôm nay cốt chưa bao giờ nghĩ sư huynh và sư phụ sẽ… nguy hiểm tính mạng.
Y càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng sợ hãi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471935/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.