Edit: Phong Nguyệt
Bạch Tiểu Cốc khoe xong lại cảm thấy không thú vị.
Tần Cửu Khinh Thiên Ngu Sơn ngàn tốt vạn tốt cũng không bằng Cửu Đại Tịch trước mắt.
Cốt quá khổ.
Chỉ mới chín năm đã bẻ cong cốt!
Bạch Tiểu Cốc muốn lấy thần thư về, Tần Cửu Khinh bỗng giơ lên cao.
Bạch Tiểu Cốc tức giận: “Đưa ta!” Tên vô lại này không muốn song tu cùng y, còn muốn cướp thần thư, đây là vốn liếng của cốt, là tín niệm của cốt.
Tần Cửu Khinh ngoài mặt bình tĩnh, đáy mắt và trong lòng lại phức tạp đến không thể phức tạp hơn.
Phải hình dung như thế nào?
Một ngàn cốt ngữ cũng không có lực sát thương bằng lúc này.
Nhóc xương khô thật sự hiểu.
Hiểu lung tung.
Đây là cái gì?
Đây là thứ trẻ con nên xem?
Đây là thứ trẻ con nên hiểu?
Dùng cái này vỡ lòng, tôn sùng như thần thư, khó trách nhóc xương khô…
Tần Cửu Khinh không cảm thấy nhóc con nhà mình có vấn đề, người có vấn đề là tác giả.
Sâm Tu chân nhân?
Bạch Tiểu Cốc không hiểu, hắn cũng không hiểu sao?
Thiếu điều viết luôn hai chữ ‘Thận Hư’!
Tần Cửu Khinh trí nhớ siêu phàm, hắn nhớ lại các tu sĩ có danh vọng ở Thập Nhị Tiên Sơn ở ‘kiếp trước’, song không tìm được người nào phù hợp tiêu chuẩn.
Từ nội dung trong sách có thể thấy ông ta vô cùng hiểu biết Thiên Ngu Sơn, hơn nữa tinh thông mỹ thực, biết hắn rõ như lòng bàn tay.
Đặc biệt là phương diện thân thể…
Tần Cửu Khinh khẽ hít một hơi, có loại cảm giác khó chịu vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471919/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.